Chương 42: Thị uy

Công phu hàm dưỡng của Cố Huy Ngạn vô cùng tốt, vẫn bình tĩnh y nguyên như trước, giống như không nghe được gì. Chúng nha hoàn trong sảnh đường nhìn thấy Yến vương cùng thế tử tới, vội vàng hành lễ thỉnh an. Lâm Vị Hi nghe được tiếng nói cũng đứng lên, khẽ nhún gối: "Vương gia."

Cố Huy Ngạn rất tự nhiên đỡ Lâm Vị Hi, lễ vạn phúc của Lâm Vị Hi mới làm một nửa, chỉ có thể theo cánh tay của Cố Huy Ngạn đứng lên. Những người khác đang ở trong phòng nhìn thấy đều có chút kinh ngạc, Cao Nhiên nhìn chằm chằm cánh tay đang đỡ Lâm Vị Hi của Yến vương, không thể tin được vậy mà Yến vương có thể làm được như vậy. Lâm Vị Hi nàng có tài đức gì?

Tầm mắt của Cố Trình Diệutừ bàn tay đang chồng lên nhau của hai người thu lại, cụp mắt vấn an Lâm Vị Hi: "Mẫu thân."

Lâm Vị Hi cũng không nghĩ tới Cố Huy Ngạn sẽ ở trước mặt mọi người mà lại đỡ nàng đâu. Làm vợ người ta, việc cần làm chính là sinh con dưỡng cái nối dòng, quản lý hậu trạch. Còn người trượng phu thì sẽ tôn kính, tương kính như tân với thê tử của mình, chứ không phải là ân ái. Từ rất lâu rồi Lâm Vị Hi vẫn luôn hiểu cuộc sống vợ chồng chính là mỗi ngày trôi qua đều như vậy. Chưa bao giờ nàng dám hi vọng xa vời sẽ cómột người nam tử dụng tâm cư xử với nàng.

Lâm Vị Hi vẫn chưa có cách nào phản ứng kịp, nàng có chút thụ động được Cố Huy Ngạn ôn nhu dắt đến chỗ ngồi, sóng vai ngồi cùng với Cố Huy Ngạn.

Lập tức Cố Trình Diệu cũng ngồi xuống. Cả nhà tổng cộng cũng chỉ có bốn chủ tử, duy chỉ có vị trí của Cao Nhiên là lúng túng. Ở đây chỉ có nàng ta là không thể ngồi, con dâu hầu hạ mẹ chồng dùng bữa là chuyện thiên kinh địa nghĩa, cũng không thể ở trước mặt mẹ chồng mà ung dung ngồi xuống được.

Vừa khéo, hôm nay tay của Cao Nhiên vẫn chưa khỏi hẳn. Sau khi thức ăn được đưa lên bàn, Cao Nhiên cầm đũa lên, làm bộ muốn chia thức ăn cho Lâm Vị Hi. Lâm Vị Hi nhìn qua tay nàng ta một chút, nói: "Thế tử phi cũng không cần vội vàng tận hiếu, tay của ngươi chưa khỏi hẳn, vẫn là ngồi đi, không lại thành ta khắc nghiệt với ngươi. Đến lúc đó lại là người kế mẫu là ta không đúng."

Lâm Vị Hi nói là có dụng ý riêng. Cố Trình Diệu không nghe nổi, chỉ có thể đứng lên, nói: "Hôm qua bất kính với mẫu thân là nhi thần không đúng, mẫu thân hãy tha thứ cho nhi thần."

Có một hàng đơn vị quyền cao như phụ thân thật tốt, có thể đương nhiên để người khác phải nói tha thứ. Lâm Vị Hi cười khẽ, nói: "không dám nhận. Thế tử lại là người thừa kế duy nhất của vương phủ, ta cũng chỉ là một kế thất, nào có dám khoa tay múa chân với thế tử đây."

Lời này vừa nói ra thì sắc mặt rất nhiều người cũng thay đổi. không sai. Đúng là bọn họ có nghĩ như vậy. Thế nhưng là một khi nói ra miệng, ý tứ ở trong đó cũng quá nặng rồi. Cho dù bọn họ có chướng mắt thế nào đi nữa, nhưng cũng không thể thay đổi được Lâm Vị Hi chính là Yến vương phi, là kế mẫu của thế tử. Cố Trình Diệu nhíu mày, nói: "Nhi thần cũng không nghĩ như vậy đâu.

Sao mẫu thân lại có ý nghĩ như thế?"

"Ngươi không có loại ý nghĩ này, nhưng chưa chắc người phía dưới thì không như thế." Đôi mắt Lâm Vị Hi không chút lưu tình đảo qua cả người Bốc ma ma, lạnh lùng mà phiền chán. Trong phòng này, những người khác chưa hẳn có cảm giác gì, thế nhưng người trong cuộc là Bốc ma ma này thì nhất định sẽ thấy chột dạ. Sau khi Lâm Vị Hi mia mai xong, tùy ý nói nói: "Thế tử, thế tử phi, cùng ngồi đi."

Ánh mắt của Lâm Vị Hi mặc dù nhanh, nhưng ở đây người nào người nấy đều thông minh cả, sao lại sơ sẩy những chi tiết này. Cố Trình Diệu cảm giác được ánh mắt của Lâm Vị Hi dừng lại ở Bốc ma ma đứng ở phía sau hắn ta. Trong lòng Cố Trình Diệu xấu hổ vô cùng, còn cảm thấy nghi hoặc, chẳng lẽ thật sự Bốc ma ma đã nói gì với Lâm Vị Hi? Bình thường Bốc ma ma cũng không phải là người như thế.

Cố Trình Diệu tiếp tục đứng đấy, không chịu ngồi xuống, Cao Nhiên cũng đứng bên cạnh Cố Trình Diệu, nhăn mày nói: "Mẫu thân, có lẽ là trong chuyện này có hiểu lầm gì đó. Nếu như con dâu phục vụ không tốt, mẫu thân hãy cứ đánh chửi, nhưng lại giận chó đánh mèo lên thế tử thì không hay chút nào đâu."

thật sự Cao Nhiên làm cho người ta chán ghét, một mực bày ra bộ mặt đáng thương để làm gì? Từng câu từng chữ của nàng ta ám chỉ là Lâm Vị Hi đang cố tình gây sự, hơn nữa còn muốn giẫm lên Lâm Vị Hi để bảo vệ Cố Trình Diệu, thể hiện cho mọi người thấy là nàng ta trung trinh như thế nào. Trong lòng Lâm Vị Hi phiền chán khi cứ nhìn mãi cái vẻ mặt vờ ôn nhu dịu dàng của nàng ta, giọng điệu cũng lạnh hẳn đi: "Ta cũng không có gì liên quan đến hắn ta, sao lại là giận chó đánh mèo?

Ta biết tình cảm sâu đậm của thế tử phi với thế tử. Nhưng trước khi thế tử phi muốn bênh vực thế tử, tốt xấu hãy nghe một chút xem người khác đang nói đến chuyện gì mới phải."

Cố Trình Diệu không nghĩ tới một chuyện nhỏ vậy mà náo thành dạng này, hắn tađang muốn nói chuyện, lại bị Cố Huy Ngạn chặn lại: "Vốn hắn ta phải nói xin lỗi, nàng nhận lời là được."

Cố Huy Ngạn mới mở miệng, lập tức tất cả đều dừng lại, Lâm Vị Hi cũng vậy.

Cố Huy Ngạn nhìn thoáng qua Lâm Vị Hi, giọng điệu nhàn nhạt: "Nàng là Yến vương phi, lời của nàng cũng chính là lời của ta. Nếu như các ngươi dám chậm trễ mệnh lệnh của nàng, chính là chậm trễ mệnh lệnh của ta, sau này cũng không cần ở lại phủ Yến vương nữa."

Lời này vừa nói ra, chúng hạ nhân đứng ở trong phòng ăn đều biến sắc, bất kể là hầu hạ viện nào, lập tức tất cả đều tranh thủ thời gian quỳ xuống: "Vương gia..."

Khắp bốn phía nhiều người quỳ như vậy mà đôi mắt Cố Huy Ngạn vẫn dừng ở ngay phía trước, cũng không thèm nhìn tới. Thấy bầu không khí cứng ngắc như vậy, Lâm Vị Hi chỉ có thể lặng lẽ kéo ống tay áo Cố Huy Ngạn, nhẹ giọng: "Vương gia."

Đôi mắt ngập nước của Lâm Vị Hi nhìn Cố Huy Ngạn, ánh mắt cẩn thận từng li từng tí, phảng phất còn mang theo ý tứ lấy lòng. Hôm nay lúc Lâm Vị Hi tức giận quả thật là cố ý. Bốc ma ma không nhận người tân vương phi là nàng, còn mang nguyên phối ra để dọa nàng. Loại nô đại khi chủ này không cảnh cáo một lần, lần sau làm sao Lâm Vị Hi có thể lập uy tín cho mình đây?

Nàng vốn có ý định cảnh báo cho Cố Trình Diệu, để cho Cố Trình Diệu nhìn xem những trung bộc trong suy nghĩ của mình đến cùng là hạng người như thế nào. Nhưng Lâm Vị Hi cũng không nghĩ tới, Cố Huy Ngạn nóichuyện, mà vừa mới mở miệng đã trách cứ Cố Trình Diệu, vô điều kiện hướng về nàng.

Trong lòng Lâm Vị Hi vừa cảm động vì Yến vương tỏ thái độ của hắn, nhưng cũng áy náy vì mình có ý muốn lợi dụng. Hôm nay Yến vương giao thiệp ở trong cung cả mộtngày, còn nàng thì lại sinh sự ngay trong bữa cơm tối, mượn cơ hội để cảnh tỉnh hạ nhân. Trong lòng Lâm Vị Hi vô cùng áy náy, bây giờ lúc nhìn Cố Huy Ngạn, ánh mắtkhông tự giác mang theo ý tứ lấy lòng.

Bị ánh mắt như vậy nhìn chăm chú, bất tri bất giác cơn tức giận của Cố Huy Ngạn lắng lại rất nhiều. Cuối cùng hắn vẫn không đành lòng cự tuyệt Lâm Vị Hi, bình thản nói: "Đứng lên đi."

Tất cả mọi người ở trong phòng đều nhẹ nhàng thở ra, cúi đầu từ dưới đất bò dậy. Cố Huy Ngạn nhẹ nhàng liếc mắt Cố Trình Diệu, giọng điệu bình thường: "Nàng đã cầu tình cho các ngươi, vậy thì việc này cứ như thế đi. Đều ngồi đi, hôm nay không cần chia thức ăn nữa."

Cao Nhiên tranh thủ thời gian tạ ơn, ngồi xuống cạnh Cố Trình Diệu. Bữa cơm này diễn ra vô cùng tĩnh mịch im ắng, nha hoàn mang thức ăn lên ngay cả tiếng bước chân đều cố gắng không gây ra tiếng động. Chúng nha hoàn vú già đều đứng nghiêm chỉnh chờ ở phía dưới, suốt cả một bữa cơm, đôi mắt vẫn không nhịn được nhìn về phía Lâm Vị Hi.

Vị tân vương phi này, vậy mà được vương gia coi trọng đến như thế. Đầu tiên là vương gia tự mình đỡ nàng, sau đó vì nàng mà khiển trách thế tử, uy hiếp người dưới. Lâm vương phi nhỏ tuổi hơn Yến vương rất nhiều, bản nhân lại mỹ mạo như thế, tiểu kiều thê lung linh như này, khó trách Yến vương cưng chiều dung túng nàng vô cùng.

Chúng hạ nhân mơ hồ cảm giác được, hướng gió trong vương phủ sắp đổi chiều rồi. Lúc trước bọn họ phỏng đoán vương gia vì thế tử nên sẽ phòng bị kế thất, chỉ sợ là sai lầm rồi.

Sau khi dùng bữa xong, vợ chồng Cố Trình Diệu lặng lẽ thỉnh an lui ra, Lâm Vị Hi cũng theo Cố Huy Ngạn trở về phòng. Bước vào phòng, Lâm Vị Hi đưa mắt liếc qua một cái, Uyển Tinh Uyển Nguyệt hiểu ý, liền cho nha hoàn phục vụ đi ra ngoài, chỉ để lại hai người bọn họ trong phòng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!