Ed: LừaTình
Lời vừa nói ra khỏi miệng Lâm Vị Hi liền hối hận, thế nhưng việc đãđến nước này, Lâm Vị Hi còn có thể sửa lại được không? Nàng chỉ có thể kiên trì, cố giả bộ trấn định: "Vương phi của ngài, cũng chính là mẫu thân của Cố Trình Diệu, họ Thẩm, nàng đã qua đời vào năm Kiến Chiêu thứ bảy, cách đây đã mười năm rồi. Ngài với Cố Trình Diệukhông giống nhau, ba năm để tang vợ đã qua rồi, dù cho lấy địa vị của ngài cũng không có người dám yêu cầu, nhưng ngài vẫn làm như vậy.
Thẩm vương phi đã qua đời mười năm rồi, thế tử cũng đã thành gia lập nghiệp, mặc dù còn chưa có con, nhưng cũng chỉ một vài năm nữa thôi."
"Ngươi muốn nói cái gì?"
Lâm Vị Hi đỏ mặt, giọng nói bỗng yếu ớt: "Vương phi đã qua đời nhiều năm, thế tử đã trưởng thành, không còn phải lo lắng chưa có người thừa kế, cũng không cần lo lắng người mới khắt khe với con cái của vợ trước. đã không còn gì phải lo lắng, vậy thì ngài cũng nên cưới một kế vương phi mới đi thôi."
Cố Huy Ngạn để bút xuống, cũng không quan tâm thư trả lời thủ phụ bị hủy bỏ, nhìn Lâm Vị Hi bằng ánh mắt bình tĩnh, ung dung: "Ngươinói tiếp đi."
Lâm Vị Hi vô thức cúi đầu. thật là đáng sợ! So với phu tử cứng nhắc dạy chữ cho nàng hồi nhỏ còn đáng sợ hơn nhiều. Thế nhưng tên đãbắn ra rồi cũng không quay đầu lại được nữa. Nàng cũng không thểnói với Yến vương: Xin lỗi, ngài đã nghe nhầm, chỉ là nàng đang nóinhảm hay sao?
Lâm Vị Hi đỏ mặt tới mức nhỏ ra máu. Cố gắng hít sâu một hơi để lấy dũng khí, nhưng thực tế khi lời nói ra lại lí nhí yếu ớt, nhẹ nhàng nói: "Điện hạ, ngài nhìn, ta thế nào?"
Cố Huy Ngạn vẫn là bộ dáng người lạ chớ gần, vui buồn không phân biệt được. Thế nhưng chính hắn biết rõ, nội tâm mình cũng không phải bình thản như vẻ bề ngoài.
Bàn tay Cố Huy Ngạn nhẹ nhàng để lên trên bàn, đây là thư hồi âmcho Trương thủ phụ, vừa mới bị một giọt mực lem mà phải hủy bỏ. Nhưng dưới bức hồi âm này, vẫn còn một bức thư tinh xảo khác.
Là thư của đại trưởng công chúa Thọ Khang viết tới. Trong thư đại trưởng công chúa có nói, bà cực kì hợp ý với Lâm Vị Hi. một lão nhân gia quanh năm một mình ở phủ công chúa luôn cảm thấy vắng vẻ. Vừa khéo Lâm Vị Hi cũng nhắc đến chuyện này, nên đại trưởng công chúa Thọ Khang muốn đón Lâm Vị Hi vào phủ công chúa ở.
thật ra đây là một đề nghị vẹn cả đôi đường. Dù cho không ai dám bàn chuyện về phủ Yến vương, nhưng Lâm Vị Hi vẫn là một cô nương chưa lấy chồng, cũng không có quan hệ gì với phủ Yến vương cả. Mà ở phủ Yến vương cũng không có nữ trưởng bối, nàng ở chỗ này cũng khôngtốt cho thanh danh của mình.
Lời đề nghị hợp tình hợp lý, nhưng Cố Huy Ngạn nhìn chằm chằm bức thư này rất lâu, vậy mà vẫn ngập ngừng không cách nào viết xuốngmột chữ được. Có lẽ ngày mưa sẽ làm cho người ta bực bội, Cố Huy Ngạn cảm thấy bị xúc phạm, không khỏi có chút bực mình. Khi hắnnhận ra được cảm xúc này thì chính mình cũng giật mình, làm sao lại như vậy? Sắc mặt Cố Huy Ngạn vẫn bình thản ung dung như thường ngày, nhưng trong lòng đã biển động núi lở.
hắn không phúc đáp thư của trưởng công chúa Thọ Khang, mà là lấy một trang giấy khác, cầm bút hồi âm cho Trương Hiếu Liêm. Lúc Cố Huy Ngạn viết thư hồi âmluôn không tập trung, suy nghĩ không tự giác nghĩ tới một chuyện khác. Đúng lúc này, Lâm Vị Hi đẩy cửa đi vào.
Cố Huy Ngạn nhất thời không phân biệt được. Có lẽ là ngẫu nhiên, hoặc là mấy chuyện cùng trùng hợp với nhau cũng nên.
Những suy nghĩ trong lòng hắn này thay đổi chỉ trong chớp mắt. Còn thực tế thì Lâm Vị Hi vừa mới tự đề cử bản thân xong, xấu hổ đến đầu cũng không ngẩng lên được.
Cố Huy Ngạn nhìn Lâm Vị Hi, nàng cúi thấp đầu nhìn khá nhu thuận, cần cổ thon dài giống thiên nga đang rủ xuống, nàng cúi thấp đến nỗi khiến người ta nghi ngờ có phải chiếc cổ nho nhỏ xinh xinh ấy bị gãy hay không? Cố Huy Ngạn không biết mình đã nhìn bao lâu. Có lẽ làmột chén trà? Cũng có lẽ chỉ là cái chớp mắt. Rất nhanh hắn tỉnh táo trở lại, thu hồi ánh mắt: "Ngươi sốt rồi, trở về tĩnh dưỡng thật tốt đi. Những lời này ta coi như chưa từng nghe qua. Sau này ngươi cứ an tâm ở lại phủ Yến vương.
Nếu cần gì thì nói với Cố Minh Đạt."
"Ta không sốt!" Lúc đầu Lâm Vị Hi xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt, thế nhưng khi nghe được lời nói của Cố Huy Ngạn, nàng lại phẫn nộ vô cùng:"Yến vương ngài đây là có ý gì? Ta nói những lời như này với ngài, mà ngài lại đơn giản cảm thấy ta đang phát sốt, thản nhiên nhưkhông có việc gì bảo ta đi về nghỉ, sau này vẫn đối xử với ta bằng thái độ không mặn không nhạt như cũ. Trong lòng ngài thì cuối cùng ta là cái gì?
một đồ vật không có ý nghĩ không có tình cảm, hay là một sủng vật vẫy tay thì tới xua tay thì đi, nuôi chỉ để giải trí lúc cần?"
Ánh mắt Cố Huy Ngạn khẽ nhúc nhích, cuối cùng cũng lộ ra một chút cảm xúc thật trong lòng hắn: "Ngươi có biết ngươi đang nói cái gìkhông?"
"Ta biết!" Lâm Vị Hi nghĩ thầm dù sao việc đã đến nước này, dứt khoátkhông cần để ý nói to: "Ta ngưỡng mộ Yến vương điện hạ oai hùng, muốn gả cho ngài làm kế phi. Phụ thân ta nhờ ngài chăm sóc để ý đến ta, ngài cũng vẫn muốn tìm cho ta một mối hôn nhân tốt, để cho sau này ta có thể dựa vào phu quân của mình. Nhưng nếu ngộ nhỡ nhìn nhầm người thì làm sao bây giờ? Chẳng may hắn ta chỉ vì quyền thế của ngài, vì tham lam đồ cưới của ta thì làm sao bây giờ?
Ngài có thể bảo hộ cho ta một lần, nhưng có thể che chở cho ta cả một đời đượckhông? đã như vậy, để cho ta ở lại phủ Yến vương, chẳng phải là sựchăm sóc tốt nhất..."
Trước ánh mắt chăm chú của Cố Huy Ngạn, tiếng nói của Lâm Vị Hi càng ngày càng nhỏ lại. thật ra thì nàng cũng biết đây chỉ là nhưng lời ngụy biện mà thôi. Thế nhưng nói không dễ nghe thì cũng chỉ có những lý do như vậy. Từ khi Lâm Vị Hi quyết định về kinh thành thìnàng đã mâu thuẫn với chính mình rồi. Ở một mặt thì nàng cảm thấy kiếp trước đã qua. Được trùng sinh lại đã là một ân đức của trời cao, nàng nên bắt đầu một cuộc sống mới khác.
Những một mặt khác, nàng nhìn lại những chuyện đã xảy ra ở kiếp trước, thật sự vẫn làkhông cam tâm. Nàng đã chết rồi, mà những người gián tiếp gây nên cái chết của mình vẫn sống tốt, sống vui vẻ như cũ, thậm chí càng về sau thì càng sống thảnh thơi sung sướng hơn. Lâm Vị Hi nuốt khôngtrô cơn ấm ức này. thật sự là không được.
Lâm Vị Hi nghĩ như vậy, đôi mắt lại ngân ngấn nước. Cố Huy Ngạn nhìn mà đau đầu thở dài. Nhưng lời đại nghịch bất đạo như vậy, hắncòn chưa nói gì, mà ngược lại kẻ đầu têu còn tủi thân muốn khóc. Cố Huy Ngạn chỉ có thể nói: "Ngấm nước mưa dễ bị cảm lạnh, ngươi về trước đi, nghỉ ngơi thật tốt đã."
Lại là lý do thoái thác kiểu này! Những người ở trên cao vì sao luôn thích dùng giọng điệu lập lờ nước đôi để nói chuyện nhỉ. Đấy là hắnnói đồng ý hay không đồng ý đây?
Lâm Vị Hi chu miệng, còn muốn nói điều gì, nhưng ánh mắt thâm thúy của Cố Huy Ngạn quét tới. Dũng khí Lâm Vị Hi thật vất vả góp nhặt lập tức vỡ tan thành từng mảnh. Nàng gục đầu xuống, buồn bã hành lễ vạn phúc với Cố Huy Ngạn, ủ rũ quay người đi.
Động tác cáo lui của Lâm Vị Hi mang theo chút tức giận, tuy nhiên cũng sẽ không có ai để ý những thứ này. Lâm Vị Hi vừa ra cửa, thìnhìn thấy Cố Trình Diệu đang đứng thu ô ở dưới mái hiên, còn Cố Minh Đạt vẫn đứng thẳng lưng thủ vệ ở cửa ra vào. Cố Trình Diệu thấy Lâm Vị Hi sắc mặt không tốt, ngạc nhiên nói: "Tại sao ngươi cũng tới đây?"
một câu Lâm Vị Hi cũng không muốn nói, mặt lạnh đi qua Cố Trình Diệu. Lúc nãy Cố Minh Đạt nghe được loáng thoáng tiếng tranh chấp ở trong phòng, thân vệ như bọn hắn rất có chừng mực, cũng sẽ khôngnghe ngóng chủ tử nói chuyện. Thế nhưng Cố Minh Đạt là thuộc hạ lâu năm nhất bên người Yến vương, trong lòng có bao nhiêu là kinh ngạc, lại có người dám tranh chấp với Yến vương?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!