Editor: LừaTình
Sau khi Cố Huy Ngạn hỏi đến, toàn bộ thủy tạ đều im lặng, chỉ có thể nghe được tiếng nước chảy róc rách bên ngoài.
Người Triệu vương phủ bất đắc dĩ đi tới, nói: "Là tiểu vương gia nhà chúng nô tài."
Ánh mắt Cố Huy Ngạn sắc bén, thanh âm ẩn chứa uy lực: "Để cho chính hắn ta tới đâynói."
Triệu tiểu vương gia nhăn nhó từ phía sau tôi tớ bước ra, tiếng nói nhỏ như muỗi kêu: "Là ta." Sau khi nói xong hắn ta cũng không để ý lại lầm bầm một câu: "không phải nàng ta còn không bị rơi xuống sao, ai bảo nàng ta cản trở bản vương nhìn thuyền rồng chứ."
"Chuyện cho tới bây giờ, ngươi vẫn không ý thức được sai lầm của mình." Cố Huy Ngạn lạnh lùng nhìn hắn ta: "Ngươi còn nhỏ tuổi đã kế thừa vương vị của phụ thân ngươi. Lúc trước ta thương ngươi còn nhỏ đã mất chỗ dựa, cũng không quản giáo ngươi làm gì. Bây giờ xem ra như thế lại là hại ngươi, lại dung túng ngươi vô pháp vô thiên đến thế này."
Yến vương người đứng đầu trong chúng vương gia, Cho dù là Triệu vương đứng ở chỗ này, bị Yến vương răn dạy cũng không dám ngẩng đầu, chứ đừng nói đến Triệu tiểu vương gia chỉ là một hài tử mới chín tuổi. Cố Huy Ngạn trải qua mấy lần đại chiến, khí thế sát phạt quanh thân kia là từ trong đống người chết mà luyện ra. Bị ánh mắt lạnh lùng kia của Cố Huy Ngạn xem xét, Triệu tiểu vương gia lập tức bị dọa sợ oa oa khóc to.
Tiếng khóc của hài tử chín tuổi bén nhọn vang dội, lỗ tai đám người đứng xung quanh bị đâm phát đau. Nhưng Yến vương vẫn đang đứng ngay ở chỗ này đấy, ai dám động đến, ngay cả gia nô phủ Triệu vương cũng không dám chạy ra dỗ dành vị tiểu tổ tông này nhà mình đâu.
Tiếng khóc trẻ con chói tai vang vọng khắp đình thủy tạ. Từ xa Triệu vương phi đãnghe được tiếng khóc của con mình, vội vã chạy đến, dường như trái tim cũng tan nát theo từng tiếng khóc của con mình rồi. Nàng ta đẩy đám người ra, bổ nhào vào nhi tử, ôm thật chặt nhi tử ở trong lòng, cũng khóc lên: "Con ơi, con từ nhỏ đã ốm đau bệnh tật. Là ai làm cho con phải chịu oan ức, để con khóc thành như này?
Nương thương con tuổi nhỏ đã mất phụ thân, chỉ để lại cô nhi quả mẫu chúng ta, bị người bắt nạt cũng không có chỗ nói..."
Cố Huy Ngạn nghe thấy mà đau hết đầu. hắn có thể răn dạy cháu trai, có thể răn dạy Triệu vương, thậm chí đối với hoàng đế cũng có thể giận dữ mà dạy bảo. Nhưng đối với em dâu tuổi còn trẻ đã phải thủ tiết, hắn có thể nói cái gì đây?
Triệu vương phi còn đang nghẹn ngào khóc lóc kể lể, Triệu tiểu vương gia có chỗ dựa là mẫu thân, vẻ mặt cực kỳ hùng hồn, tiếng khóc dần dần chuyển từ khóc lóc thành hét lên.
Cố Huy Ngạn chỉ có thể nén giận, giọng điệu bình tĩnh, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Cho dù chất tử tuổi còn nhỏ cũng không thể tổn hại nhân luân lễ pháp. Huống chi hắn ta cũngkhông nhỏ nữa rồi, năm nay đã chín tuổi, đã đến lúc phải hiểu lễ biết pháp. Chất tử ởtrên đài cao đẩy người, may mắn không xảy ra chuyện gì. Nếu như xảy ra bất trắc thìphải làm như nào? Còn nhỏ như vậy đã coi thường tính mạng người khác, ngang ngạnh vô lý.
Nếu như bây giờ không quản giáo, đợi đến khi trưởng thành chẳng phải là dưỡng ra một cường hào ác bá xem mạng người như cỏ rác?"
( Hiểu lễ biết pháp: Hiểu lễ nghĩa và biết về pháp luật)
Triệu vương phi nghe Cố Huy Ngạn nói về con mình như vậy, trong lòng sụp đổ, tiếng khóc càng ầm ĩ hơn: "Con trai ta đã làm gì mà để Yến vương phải nói như vậy? hắncũng chỉ là ham chơi, không cẩn thận đụng phải một ngoại thần phụ đến phẩm cấp cũng không có, vậy mà bị Yến vương mắng chửi như vậy. Cái gì ức hiếp bách tính, xem mạng người như cỏ rác, Yến vương đây là muốn bức tử cô nhi quả mẫu chúng ta phải không? Ta tuổi nhỏ đã mất phụ thân, bệnh tật quấn thân từ nhỏ, thân thể yếu ớt.
Hai mẹ con chúng ta cũng chỉ là tạm bợ sống qua ngày thôi, không nghĩ tới như vậy mà còn làm cho Yến vương không vừa mắt. một quả phụ như ta ở đâu cũng là điềm xấu. đi! Chúng ta tới cung của thái hậu chờ lệnh, ngày mai về phương bắc thôi."
Triệu vương phi khóc lóc tìm cái chết, người ở xung quanh lập tức ngăn lại, nói lời tán dương nịnh nọt. Triệu vương phi vẫn khóc sướt mướt như cũ. Nàng ta cũng khôngngại mà nhìn lại một chút nàng ta mập mạp trắng trẻo, nào có dáng vẻ của người yếu đuối bệnh tật đây?
( thật sự là một mụ đàn bà chanh chua cả vú lấp miệng em, nào có dáng vẻ phong phạm của vương phi chứ.)
một tay Cố Huy Ngạn chắp sau lưng, sắc mặt bình tĩnh, nhưng trong mắt lại ẩn chứa uy lực áp chế vạn quân. Thân Minh Đạt thấy vậy, mau chạy ra thở dài nói: "Ti chức thay mặt nội tử đa tạ Yến vương, nội tử đã không còn gì đáng ngại, tiểu vương gia là vô ý, vậy thì thôi đi ạ."
Thân Minh Đạt nói lời này cũng không nghĩ gây lên xích mích giữa Cố Huy Ngạn với phủ Triệu vương. Triệu vương phi nghe xong lập tức có lý, nói ra: "Vốn là việc tiểu hài tử đùa giỡn, dù sao cũng không xảy ra việc gì, làm gì mà to tát như vậy. Làm cho con ta sợ quá mà khóc."
Đúng là cha nào con nấy. CóTriệu vương phi như thế, tiểu vương gia có thể làm ra chuyện như ở đài cao đẩy người cũng không ngạc nhiên chút nào. Cố Huy Ngạn nể tình tiểu vương gia dù sao cũng là huyết mạch duy nhất của Triệu vương, cuối cùng cũng không đành lòng cứng rắn răn dạy, chỉ thở dài khuyên thêm một câu: "Con hư tại mẹ. Ngươi dung túng hắn ta như vậy, sợ sau này sẽ thành hại hắn."
Triệu vương phi nhất định không chấp nhận người khác nói con trai của nàng ta khôngtốt. Nàng ta ôm con trai trong lòng, đôi mắt liếc về phía Cố Huy Ngạn, tóc tai bù xù, giọng điệu chua ngoa: "Yến vương không muốn gặp người phủ Triệu vương đúngkhông? Mà sao câu nào cũng thấy nói con trai ta không tốt đây?"
Mọi người ở phủ Yến vương nghe xong đều nổi giận, hai mắt như phun lửa nhìn chằm chằm vào Triệu vương phi. Triệu vương phi thấy thế thì khẽ rùng mình, rồi lập tức lại khóc: "Vương gia, ngài làm sao bỏ mẹ con thiếp cô nhi quả mẫu mà đi! Ngài vì giang sơn hoàng thất trấn thủ nơi biên hoang đất lạnh mà chết. Vậy mà những người trong hoàng tộc lại không nhớ đến ngài, cho dù ngài chết rồi vẫn muốn khắc nghiệt con trai độc nhất của ngài, đây chính là huyết mạch duy nhất của phủ Triệu vương chúng ta đấy!
Vương gia, thiếp thân có lỗi với ngài. không bằng thiếp thân chết đi cho xong..."
Cố Huy Ngạn bị tiếng khóc lóc làm cho đau hết đầu, khẽ phất tay ra hiệu cho đám người Cố Minh Đạt lui ra, không thể vô lễ đối với quả phụ Triệu vương phi. Triệu vương phi thấy vậy thì âm thầm đắc ý, ôm con trai mình thản nhiên đi ra ngoài. Trong đình thủy tạ chỉ còn lại người của phủ Yến vương. Tất cả đều tức giận nghiến răng kèn kẹt. Yến vương giáo huấn Triệu tiểu vương gia còn không phải vì muốn tốt cho hắn ta sao?
Kết quả lòng tốt không được ghi nhận, còn bị Triệu vương phi tự biên tự diễn cưỡng từ đoạt lý!
Sắc mặt Cố Trình Diệu tái xanh, quay đầu nhìn về phía Cố Huy Ngạn: "Phụ thân..."
Cao Nhiên thấy vậy cũng đến gần hai bước, ánh mắt lộ ra vẻ khẩn khoản: "Phụ thân, là Triệu vương phi tức giận mới nói những lời như vậy. Phụ thân không cần để vào trong lòng."
Cố Huy Ngạn cũng không đến mức tức giận với một vị phụ nhân, hắn khoát tay ra hiệukhông cần nói nữa, Lâm Vị Hi đột nhiên xoay người, nói với Cố Huy Ngạn: "Yến vương điện hạ, ta rất tức giận, ra ngoài hít thở không khí một chút"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!