Gió lạnh căm căm, vào đông trời sáng muộn, trong gian phòng nhỏ hẹp, Lâm Vị Hi còn mê man nằm ở trên giường, hàng mày nhỏ nhắn cau lại thật chặt, vừa nhìn liền biết trong lúc ngủ mơ cũng không an ổn.
Trong thôn dần dần vang lên tiếng nấu cơm, nông dân không có việc gì, dù cho trời lạnh như vậy, cũng không ít người bắt đầu nhóm lửa nấu cơm. Trong viện sáng sủa nhất là chính phòng cũng truyền tới tiếng động, tựa hồ là Lâm đại nương dậy, Lâm Vị Hi mơ mơ hồ hồ có suy nghĩ, nhưng tứ chi lại bất lực, giam cầm ở trong giấc mộng không cách nào tránh thoát.
Bên trong đại viện, một thị nữ chải đôi búi tóc, sợi lụa sáng rõ, nàng cúi đầu, tựa hồ không dám đối mặt trước người này, tiếng nhỏ như muỗi: "Thế tử phi, mới vừa rồi tiền viện tới truyền lời, nói thế tử hôm nay bận bịu sẽ không tới. Phu nhân nếu là không thoải mái, vậy thì gọi thái y tới xem lại."
Đối diện nữ tử kia tựa hồ ngừng hồi lâu, nửa ngày thanh âm mới yếu ớt vang lên: "Bận bịu? Ta cũng không biết, chuyện gì còn quan trọng như vậy, còn quan trọng hơn cả chính thê sắp chết bệnh là ta."
"Phu nhân..."
"Đừng nói nữa, ta không muốn nghe." Nữ tử ho hai tiếng, nàng tựa hồ hết sức đè nén tiếng ho khan, không chịu trước mặt người khác rơi xuống hạ phong. Đứng ở bên ngoài nha hoàn cũng hiểu được vị này luôn chú ý quy củ, nín thở cúi đầu, không nhìn tới bộ dáng ốm yếu của đối phương. một lát sau, tiếng ho khan rốt cục chậm một chút, nữ tử kia không dùng trà thấm giọng, mà là ráng chống đỡ lấy tinh thần hỏi: "Là ai tới truyền lời?"
Nha hoàn mặt lộ vẻ không đành lòng: "Thế tử phi..."
"nói!"
Nha hoàn thở dài, nói: "Là Vân Tuệ cô nương."
"Vân Tuệ..." Nữ tử cười khẽ, nói không rõ là mỉa mai hay là tự giễu, "Lại là nàng, không tranh nổi, quả nhiên vẫn là không tranh nổi. Nàng hầu hạ thế tử nhiều năm, vẫn là Thẩm vương phi ban thưởng tới, loại tình cảm nhiều năm này, ta là một người ngoài sao có thể so sánh được."
rõ ràng là thế tử phi, lại nói chính mình là người ngoài, cái này đặt ở những nhà khác nhất định sẽ bị buồn cười, thế nhưng là tại Yến vương phủ, nha hoàn lại biết thế tử phi chưa hề nói sai.
Thế tử cùng thế tử phi thành hôn mới một năm mà thôi, vậy mà đã ngay cả người dưng cũng khôngbằng. Thế tử phi bệnh nặng thành dạng này, các nàng những hạ nhân giấu diếm thế tử phi đi tiền viện ba mời bốn mời, nhưng là kết quả lại một lần so với một lần làm trái tim băng giá. Nha hoàn biết, thế tử phi mặc dù ngoài miệng cứng rắn, không cho phép các nàng đi gặp thế tử nói giúp, nhưng lại đối với các nàng mở một con mắt nhắm một con mắt, có thể thấy được thế tử phi cũng là muốn gặp thế tử.
Thế nhưng, không có, thế tử một lần cũng chưa hề tới.
Lâm Vị Hi vẫn còn nhắm mắt nằm trên giường gỗ đơn sơ, nhưng khóe mắt lại không ngừng chảy xuống nước mắt, làm gối đầu đều bị ướt. Lâm Vị Hi biết mình đây là bị bóng đè, cho dù ở trong mộng, ký ức quá khứ cũng không chịu buông tha chính mình, lại đưa nàng mang về Yến vương phủ, mang nàng về lần hôn nhân thất bại ấy.
Kỳ thật nàng lúc đầu không gọi Lâm Vị Hi, cũng không phải nữ tử ở thôn nhỏ này. Nàng kiếp trước nhà mẹ đẻ phi thường hiển hách, nàng vốn tên là Cao Hi, là đích trưởng tôn nữ phủ anh quốc công, cha đẻ là con trai trưởng duy nhất của phủ, mẹ đẻ là Thọ Khang đại trưởng công chúa. Nàng đầu thai tại loại gia đình này, xuất thân tương đương không tầm thường.
Bởi vì thân phận cao, Cao Hi từ nhỏ đã cực kì hiếu thắng, về sau lấy chồng cũng không hề cho nàng mặt mũi, nàng dựa vào ngoại tổ mẫu, vậy mà cùng Cố Trình Diệu con trai độc nhất của Yến vương đính hôn. Việc hôn sự này công bố khiến cho toàn thành phải sợ hãi, Thọ Khang đại trưởng công chúa vậy mà có thể cho Cao Hi với Yến vương con trai độc nhất, mặt mũi của đại trưởng công chúa thật là khó lường.
nói về Yến vương, dõi mắt khắp thiên hạ bất kể nam nữ già trẻ, hay em bé còn bú sữa cũng đã được nghe nói về uy danh hiển hách của hắn. Tiên đế Kiến Chiêu những năm cuối rất là náo động, Bộ quý phi ương ngạnh, thái giám khống chế triều đình, nếu không phải Yến vương kịp thời vào kinh thành Cần vương, bình định lập lại trật tự, tru sát Yêm đảng, chỉ sợ phía sau kinh thành liền đại biến. Yến vương dốc hết sức bảo hoàng bình loạn, chờ sau khi tiên đế băng hà, lại nâng đỡ tân đế gần tám tuổi kế vị.
Nước chư hầu Đại Chu ức hiếp tân đế tuổi nhỏ, năm thứ hai không ít địa phương tại biên quan ngo ngoe muốn động, Yến vương chủ chiến, mang theo quân đội ra kinh bình loạn. Lúc Cao Hi còn bệnh nặng nằm trên giường, tiền tuyến vừa mới truyền đến tin Yến vương đại thắng. Tin thắng trận truyền đến, cả triều đều mừng rỡ. Lại nói, tiểu hoàng đế tuổi nhỏ, Tiền thái hậu nhu nhược, trong triều quan lại càng loạn, bây giờ cả Đại Chu, toàn bộ dựa vào một mình Yến vương trông coi.
Yến vương vẻn vẹn có một đứa con trai là Cố Trình Diệu. Cao Hi làm vợ cả của Cố Trình Diệu, cha chồng nhiều lần lập chiến công, nàng nên cảm thấy tự hào. Đáng tiếc, vinh quang là Yến vương phủ, không có bất cứ quan hệ nào với thế tử phi là nàng.
Cao Hi có đôi khi cũng đang nghĩ, lúc nàng vừa mới gả cho Cố Trình Diệu, rõ ràng cũng từng có thời điểm ý mật tình nồng, vì cái gì sau đó hắn lập tức liền lạnh nhạt đây?
Còn nhớ kỹ lúc mới gả, khi màn đêm buông xuống, Cố Trình Diệu đẩy khăn cô dâu, cố ý tránh đám người, cười nói với nàng: "Nàng nhìn xem, ta vẫn là tìm được nàng rồi."
Cao Hi không hiểu ra sao, đây là ý gì? Nhưng là vợ chồng mới cưới vốn là da mặt mỏng, Cố Trình Diệu đem sự trầm mặc của nàng xem như thẹn thùng, cười nhạt một tiếng sẽ không nhắc lại nữa. Thiếu nữ nào chẳng mộng mơ, Cao Hi từ nhỏ nghe công tích của Yến vương mà lớn lên. Bây giờ có thể gả cho con trai độc nhất của Yến vương, đối phương vẫn là phong thái thiên nhân, Cao Hi tâm hồn thiếu nữ lập tức bị đánh trúng, vừa thấp thỏm vừa vui sướng trở thành thê tử của Cố Trình.
Sau đó một tháng, hai người bọn họ ý mật tình nồng, cơ hồ là như hình với bóng, Cao Hi hạnh phúc giống như ngã vào mật bình, nàng từ nhỏ gặp mẫu thân bị thiếp thất làm cho tức giận mà lớn lên. Nàng cho tới bây giờ khôngnghĩ tới, hôn nhân của mình vậy mà có thể mỹ mãn như thế này.
Có thể là nàng đã đoán sai ý trời, hoa tươi sẽ héo tàn, hồng nhan sẽ già đi. Cái gì quá hoàn hảo sẽ luôn luôn không kéo dài. Vẻn vẹn đúng một tháng, thái độ Cố Trình Diệu thay đổi đột ngột. Ngày đó, hắnlạnh lùng nhìn nàng, chất vấn: "Tại sao ngươi lại nói dối? Tại sao lại phải mạo danh thay thế?"
Cái gì?
Nàng khi đó ngay tại lúc may y phục cho Cố Trình Diệu, nàng không quá am hiểu nữ công, bởi vì khôngsánh bằng Cao Nhiên, cho nên càng ngày càng không thích làm. Nhưng là bây giờ, nàng muốn tự tay làm cho Cố Trình Diệu một bộ quần áo, đều không để ý ngón tay tất cả đều là lỗ kim quấn lại. Nghe được Cố Trình Diệu nói, Cao Hi không hiểu. Cái gì nói dối? Cái gì thay thế?
Từ đó về sau, Cao Hi cùng Cố Trình Diệu vợ chồng tình cảm liền lạnh lẽo, nói là rớt xuống ngàn trượng đều không đủ. Cao Hi là đích trưởng tôn nữcông phủ, còn có một người thân là ngoại tổ mẫu đại trưởng công chúa nuông chiều, tính tình có thể nói cực mạnh, Cố Trình Diệu không đến vậy thì đừng đến, cũng đừng trông cậy vào nàng giống như những thiếp thất kia đitranh thủ tình cảm của trượng phu.
Về sau, vợ chồng bọn họ càng ngày càng lạnh nhạt, quả thực trở mặt thành thù. Đợi đến cuối cùng, Cao Hi vì buồn bực mà bị bệnh, triền miên tại trên giường bệnh không thể dậy được nữa, Cố Trình Diệu thậm chí cũng không chịu tới liếc nhìn nàng một cái.
Cao Hi là người cực kiêu ngạo, thế nhưng lần hôn nhân thất bại này, triệt để phá hủy sự kiêu ngạo của nàng.
Đến lúc sắp chết Cao Hi cũng vẫn không cam lòng, nàng làm không tốt chỗ nào? Vì sao Cố Trình Diệu lại không thích nàng? Cho dù không yêu thích, sao ngay cả thể diện sau cùng của thê tử cũng khôngcho nàng chứ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!