Biệt Vũ nhướng mày: "Nếu biết sớm huynh phải cần mười mấy giây để nhận tin, ta đã gọi Đại ca rồi, Đại ca nhất định sẽ nhận tin của ta ngay lập tức. Cảm giác như Nhị ca không yêu muội lắm đâu."
Biệt Lâm luôn bị Biệt Vũ giành quyền chủ động nên bất đắc dĩ nói: "Tiểu muội à, ta có nhiệm vụ mỗi ngày mà."
"Không nói nhảm với huynh nữa." Biệt Vũ liếc nhìn Ngọc Môn đóng chặt rồi hỏi: "Nhược Ức Sầu vẫn còn ở Côn Luân sao?"
"Còn chứ." Biệt Lâm đáp: "Mỗi ngày, chúng ta đều giám sát động tĩnh của ông ta, đảm bảo ông ta hoạt động dưới tầm mắt của phụ thân, đại ca hoặc ta."
Bây giờ, bọn họ vẫn chưa nghĩ ra phương pháp nào tốt để đối phó với Nhược Ức Sầu, chỉ có thể cố gắng hết sức theo dõi Nhược Ức Sầu, phòng ông ta động thủ với Biệt gia. Ít nhất Biệt gia giờ đã có cảnh báo của Biệt Vũ, tất nhiên sẽ không bị Nhược Ức Sầu đánh cho trở tay không kịp.
Biệt Vũ gật đầu, sau đó nàng nhớ ra Biệt Lâm không nhìn thấy thì lại nói: "Giờ ta đã có một kế hoạch sơ bộ, các huynh hãy theo dõi ông ta, ngày mai ta sẽ về Côn Luân để nói kỹ càng với các huynh."
Biệt Lâm nghe Biệt Vũ nói ngày mai sẽ về thì khá vui vẻ, dường như hoàn toàn không coi Nhược Ức Sầu ra gì. Hắn vội vàng hỏi Biệt Vũ muốn ăn gì để hắn bảo phụ thân đi làm.
Biệt Lâm chỉ có điểm này là tốt, khá vô tâm vô phế. Dù nguy hiểm ngay trước mắt, hắn cũng tuyệt đối không để nguy hiểm ảnh hưởng đến chất lượng cuộc sống thường nhật của mình..... Điều này chỉ giới hạn ở tình huống Biệt Lâm còn chưa biết rốt cuộc Nhược Ức Sầu có thể mang đến phong ba bão táp gì cho Biệt gia.
Biệt Vũ không nói cho bất kỳ ai về vận mệnh đau thương của Biệt gia trong tương lai, cũng như mối hận không thể g.i.ế. c c.h.ế. t lẫn nhau giữa Biệt Kim và Biệt Lâm trong tương lai, cùng với kết cục cuối cùng không thoát khỏi việc bị lợi dụng.
Sau khi ngắt Truyền Âm Phù, Biệt Vũ kiên quyết bước về phía Ngọc Môn của Khám Tinh Điện. Nàng không gõ cửa như Chấp Vân Kiếm Tiên trước đó mà trực tiếp đẩy cửa bước vào.
Từ trước đến nay, cánh cửa Ngọc Môn này chưa từng khóa, bởi lẽ trong Lăng Vân Tông này sẽ không có ai đặt chân vào Khám Tinh Điện, bọn họ tôn trọng Phủ Bội Tiên Quân, thế nên tuyệt đối sẽ không đến quấy rầy khi hắn bế quan.
Biệt Vũ là tu tiên giả của thế kỷ mới, lễ nghi của các tu tiên giả cũ không thích hợp để áp dụng lên nàng.
Ngọc Môn khá nặng, nó được làm hoàn toàn bằng ngọc, Biệt Vũ chỉ mở một khe nhỏ để chui vào.
Nàng vốn cho rằng Khám Tinh Điện này sẽ không khác biệt nhiều so với Hồn Đăng Lâu của Biệt gia, nhưng kết quả lại vượt xa dự liệu của nàng.
Thứ đầu tiên xộc thẳng vào mặt nàng là một mùi tro tàn và đàn hương, mùi này tràn ngập khắp Khám Tinh Điện, cửa sổ trời không mở nên những mùi này không thể tỏa ra ngoài, khiến cả điện nồng nặc hương vị.
Hơi thở của tro tàn và đàn hương hòa quyện vào nhau, giống như một mùi vị ngọt ngào mà quỷ dị, mùi hương nồng nặc khó tả này gần như đã khiến Biệt Vũ muốn nôn mửa.
Nàng ngửi mùi đàn hương và tro tàn, cảm thấy bản thân như đang ở trong một ngôi tự miếu. Nhưng lư hương trong tự miếu luôn được thông gió, mùi hương là đàn hương nhè nhẹ pha chút tàn tro, tựa như muốn thiêu đốt hết mọi ràng buộc thế gian.
Còn trong Khám Tinh Điện này, nó giống như tất cả linh hồn đã khuất và phiền não bị giam cầm bên trong, bọn họ khóc than, gào thét, nhưng lại không thể thoát khỏi.
Biệt Vũ quạt quạt không khí trước mũi, nàng lần theo ánh sáng yếu ớt bước đi, đi qua một hành lang dài rồi đến được chính điện của Khám Tinh Điện.
Trong chính điện mờ tối, chỉ có những ngọn nến đỏ được thắp trên mặt đất tỏa ra ánh sáng yếu ớt, trông như cảnh tượng sẽ có trong một ngôi nhà ma.
Biệt Vũ hơi rờn rợn.
Dù sao thì trong Tu tiên giới thật sự có tồn tại thứ gọi là quỷ.
Biệt Vũ nhẹ nhàng rón rén bước vào chính điện, hình như nàng đã dẫm phải thứ gì đó, phát ra tiếng "xoẹt" yếu ớt, như thể là đồ vật làm bằng giấy, những thứ này nghi là chất đầy cả mặt đất vì mỗi bước đi của nàng đều dẫm lên trên.
Cho đến khi lại gần ngọn nến đỏ ở trung tâm, Biệt Vũ mới nhìn rõ được tình hình xung quanh.
Thích truyện trinh thám thì bấm zô chỗ team r nhấn phô lô tui để nhận thông báo sớm nhất nhaa
Nến đỏ được thắp ở các góc của tinh trận, dây đỏ quấn quanh các cột chống, quấn vào nhau tạo thành tinh trận, mặt đất trải đầy tiền đồng, còn những thứ Biệt Vũ dẫm qua trước đó đều là tiền giấy.
Lụa đỏ rủ xuống từ trên đỉnh đầu, che khuất phần lớn tầm nhìn của Biệt Vũ.
Trên sợi dây đỏ treo kín những con rối gỗ, những con rối này có cái đối diện với ánh nến, có cái quay lưng lại, lớp sơn dầu trên mặt khiến chúng trông cực kỳ sống động.
Biệt Vũ đưa tay lật một con rối gỗ quay lưng về phía ánh lửa trên sợi dây đỏ, con rối này có một vết kiếm trên ngực, khiến phần dưới của nó chỉ có thể treo lủng lẳng trên phần trên.
Lớp trang điểm trên mặt người gỗ cũng cực kỳ thảm đạm, cứ như thể nó đã chết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!