Chương 4: Em gái kế của tổng tài (4.1)

Editor: Bắc Chỉ.

Đại khái không dự đoán được, một tiểu cô nương trông rất thẹn thùng như thế mà sẽ mặc cả, chủ tiệm ngây ra một lúc, mới nói: "Bốn trăm ít quá, chị thấy em là lần đầu đến tiệm nhà chị, coi như là kết bạn đi ha, nếu em thật sự muốn mua, năm trăm ba chị bán cho em."

Tô Y vẫn lắc đầu, "Mùa hè cũng qua rồi, mấy tiệm khác cũng đều giảm giá cả, chị cũng nên bớt một chút ít đi chứ."

Chủ tiệm gỡ váy xuống, vuốt làn váy cho cô xem, "Tiệm nhà chị sao có thể giống tiệm nhà khác được, người ta có thể giảm giá, là do họ nhập vào rẻ. Em xem chất liệu này đi, sờ vào mềm mại như này, lớp lót bên trong cũng rất dày, chất vải cũng tốt, sẽ không bị lộ, hơn nữa hàng của chị là hàng chuẩn Hàn Quốc nhập về, không phải hàng chợ Quảng Châu đâu, tiền nhập về đã hơn bốn trăm khối rồi, chị bán năm trăm đã là ưu ái em lắm rồi, tiểu mỹ nữ em đừng làm khó chị để chị lỗ vốn chứ?"

"Không lỗ đâu, chị bán cho em đi, hôm nào em mặc đến trường, sẽ thay chị quảng cáo."

Chủ tiệm lắc đầu cười: "Năm trăm, không thể bớt nữa."

"Em chỉ có bốn trăm khối, đắt qua không mua nổi." Tô Y đáng thương nói.

Chủ tiệm nhìn nhìn Tiêu Ngạn, cười nói: "Bạn trai em có tiền mà, cậu ấy cũng nguyện ý mua cho em, lễ vật quý chút mới có thể biểu hiện được tâm ý."

Tô Y nói: "Không phải bạn trai em, là anh em, anh ấy cũng nghèo như em."

Tiêu Ngạn nghe xong liếc nhìn cô một cái.

Lời này nữ chủ tiệm tự nhiên không tin, mở cửa làm ăn buôn bán, cái khác không nói, nhãn lực chắc chắn phải có chút ít. Quần áo trên người thiếu niên này, tuy rằng không nhìn ra nhãn hiệu gì, nhưng nhìn chất liệu, với kiểu dáng thiết kế, đã xịn sò hơn hàng của chị bao nhiêu cấp bậc, hơn nữa nhìn cách hắn nói năng cử chỉ, không phải là giả vờ ngạo mạn, mà là loại tự tin chân chính không để bụng giá cả, sao có thể không có tiền cho được?

Rõ ràng là mẻ cá lớn, nữ chủ tiệm không chịu nhả ra, "Nếu không em lại thêm chút đi, bốn trăm tám? Bốn trăm chị thật sự không thể bán được đậu."

Tô Y tiếc nuối mà rũ vai xuống, "Vậy thôi ạ, bọn em chỉ đến nhìn chút thôi."

Nói xong liền đi ra ngoài, thấy Tiêu Ngạn bất động, còn quăng cho hắn cái ánh mắt.

Tiêu Ngạn không biết suy nghĩ cái gì, thành thật đi theo cô.

Hai người đi ra khỏi cửa hàng, không quay đầu lại, mới đi được vài bước, liền nghe thấy tiếng nữ chủ tiệm gọi cao nói: "Được được, bốn trăm khối bán cho em một bộ!"

Trên mặt Tô Y lộ ra tươi cười thắng lợi.

Mặt mày giãn ra, bộ dáng tươi đẹp sáng lạn, cùng bộ dáng nhút nhát ít lời như hai người khác nhau, lại nhớ đến câu "là anh (trai) em" vừa rồi, Tiêu Ngạn nhịn không được hạ mi.

Lúc đóng gói váy, nữ chủ tiệm vẫn luôn nhắc mãi, nói Tô Y không thể trông mặt mà bắt hình dong, ép giá quá, mình không có lãi gì cả, lại nhắc cô nhớ giới thiệu khách đến.

Không chỉ chị, ngay cả Mao Đoàn cũng xem đến trợn mắt há hốc mồm. Lần đầu tiên nó thấy Tô Y ép giá đấy, mấu chốt nhất chính là, hai người rõ ràng như hình với bóng, nó lại không hề hay biết rằng cô còn có loại kỹ năng này.

Nó liên tục hỏi: "Y Y, cô học ép giá lúc nào đấy, sao ta không biết gì thế?"

"Không cần học, nhìn thì biết." Tâm Tô Y nói.

Nghe cô nói xong, Mao Đoàn rất oxi hóa lời, chờ phục hồi lại tinh thần, lại tức giận gào lên: Cô chính là một đứa ma đầu, đã chém qua không biết bao nhiêu đối thủ, mà giờ chỉ vì chặt giá được một trăm tám mươi khối thôi mà đã vui vẻ đến vậy là sao hả!

Đương nhiên, lời này nó vẫn không dám nói, chỉ yên lặng ngẫm lại sự đời, đang làm đại ma vương tốt như thế, giờ lại trở nên tham tiền, liệu có phải là do nó sai hay không?

Tâm tình Tô Y hiện giờ xác thật không tồi, lúc trước thấy Khúc lão thái ép giá, trong lòng cô liền ngo ngoe rục rịch, rốt cuộc thứ chặt chém đó là tiền. Chỉ là ngày thường cô có chút tiền tiêu vặt, cũng chỉ mua đồ ăn, mua dụng cụ học tập, vẫn luôn không tìm được cơ hội ra tay, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội thử nghiệm.

Cô còn nhớ rõ phương pháp bà ngoại dạy cô, trên trấn nhỏ quần áo với giày sẽ không quá đắt như nhau, cho nên muốn chém cũng nên chém trên dưới chút ít, một trăm khối có thể ép được hai mươi khối đã không tồi, nếu như chém lung tung đầy trời, còn có khả năng chọc cho người ta không vui.

Nhưng Khúc lão thái cũng nói với cô, đao thứ nhất nhất định phải tàn nhẫn, sau đó nhìn phản ứng của chủ tiệm, nếu đối phương cắn chết không chịu nhả, lại từ từ tăng giá thêm một chút, nếu một chém của mình, người ta liền nói được, vậy thì phải kiên trì giá quy định không thả lỏng, nếu không bớt xuống, cùng lắm thì chạy lấy người nói không mua, thường thường chủ tiệm vừa thấy người phải đi, cũng sẽ bán liền.

Tô Y còn hỏi, nếu chủ tiệm cứng quá, thấy người đi rồi cũng không bán, thì làm thế nào.

Khúc lão thái vừa vuốt cô đầu vừa cười nói: "Nếu con thật sự rất thích, vậy thì mặt dày quay lại, đem giá quy định tăng thêm một ít, lại chém tiếp. Người làm ăn ấy mà, mặc kệ như nào, chắc chắn đều muốn kiếm tiền, người ta còn muốn hoàn thành việc mua bán hơn con nữa, cuối cùng ít nhiều gì cũng sẽ rẻ hơn chút."

Cho nên nói, tràng chém giá vừa nãy kia, cô còn có vài chiêu chưa dùng đến đấy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!