Chương 9: Ngươi quá khuôn phép rồi, có sự xấu hổ về tình dục.

Edit by meomeocute

Sân viện bận rộn cả ngày cuối cùng cũng khôi phục lại sự yên tĩnh. 

Đêm khuya vắng lặng, Thời Thư cuộn mình ở góc giường, cảm giác tội lỗi nặng nề, nhưng sau khi ngủ say lại dần duỗi thẳng tứ chi, một góc chăn phủ trên bụng, một chân thả ra một cách vô tư. 

Dường như còn gặp ác mộng: "Tôi muốn về nhà, về nhà…" 

Thời Thư có nước da rất trắng, vạt áo bị vén lên, lộ ra một mảng bụng cũng trắng nõn. Sau khi xuyên không, tóc cậu dài ra, nhưng vẻ tươi sáng hoạt bát của một thiếu niên lại không hề giảm đi. 

Tạ Vô Sí thu lại ánh mắt, vừa định ngủ thì bị một cú đá của Thời Thư trúng vào đầu gối. 

"Ưm…" 

Thời Thư mơ màng phát ra tiếng lẩm bẩm trong giấc ngủ. 

Ánh mắt Tạ Vô Sí trầm xuống, khi không có ai, khóe môi hắn chẳng hề có nửa điểm ý cười. Hắn hơi lùi về phía sau, nhưng không ngờ cái chân kia sau khi mất điểm tựa lại càng lấn sang phía hắn hơn. 

Cứ như vậy một lát, Tạ Vô Sí cúi mắt, đưa tay nắm lấy mắt cá chân phải của cậu, điều chỉnh lại tư thế ngủ cho ngay ngắn hơn. 

Hắn tựa lưng vào gối, đặt cuốn sách xuống rồi nhắm mắt lại. 

… 

Mặt trời đã lên cao! 

Lại là một ngày mới, khi Thời Thư tỉnh dậy, đầu giường đối diện trống không, đoán rằng Tạ Vô Sí lại đi tập luyện ở Võ hành. Hắn là một người cực kỳ kỷ luật, tối qua sau khi Thời Thư lên giường, Tạ Vô Sí không chỉ không ngủ, mà còn mượn ánh đèn lờ mờ để đọc sách. 

Tam canh đèn sách, ngũ canh gà gáy, chính là thời điểm tốt nhất để đọc sách của nam nhi. Tạ Vô Sí đọc sách đến tận tam canh, ngũ canh đã dậy luyện võ ở Võ hành, ban ngày còn phải chỉnh lý và đọc kinh thư trong Tàng Kinh Các, chăm chỉ đến mức khiến Thời Thư không khỏi liếc nhìn mà cảm thán. 

"Vài ngày nữa cơ thể khỏe hơn, hay là theo hắn ra ngoài xem sao? Bám sát theo đại ca, nếu không chuyện gì cũng để hắn làm một mình, cũng thật vất vả." 

Ngoài sân trời nắng đẹp, Thời Thư xoa đầu con chó Lai Phúc: "Chụt chụt chụt, mặt trời lên cao rồi, dậy thôi!" 

"Bữa sáng nay ăn gì đây?" 

Thời Thư nhìn thấy một bóng người từ con đường nhỏ bên cạnh viện vòng qua, Tạ Vô Sí khoác áo cà sa màu xanh biển, cúi đầu như đang chìm trong suy tư. 

Hắn cầm trong tay một gói lá sen được bọc cẩn thận, ngẩng đầu lên nhìn Thời Thư. 

"Dậy rồi à?" 

Thời Thư: "Anh về rồi? Đây là gì?" 

"Gan heo kho. Tôi đến nhà ăn lấy cháo và bánh bao, có thể ăn kèm. Cẩn thận đừng để ai thấy, khu vực này tuyệt đối không được bán thịt cho tăng nhân, tôi nhờ người giúp mới có được." 

Thời Thư: "Anh em, tôi thật không còn gì để nói với anh nữa." 

Tạ Vô Sí vào phòng, cầm lấy cuốn sách trên bàn: "Hai ngày nữa đến ngày nghỉ, không đến lượt tôi trực, tôi dẫn cậu đi gặp trung y, kê ít thuốc uống." 

Lúc Thời Thư đi lấy cháo bánh bao, Tạ Vô Sí đứng bên giếng lau khô mồ hôi sau khi tập luyện. Khi mặc áo, thực sự không nhìn ra thân thể hắn lại cường tráng đến vậy. Hắn thay bộ tăng bào mới, lại có thêm mấy phần thanh khiết và nho nhã. Đúng lúc bà lão trong chùa đến giặt quần áo, hắn liền nhờ giặt sạch đống đồ bẩn, một bộ ba văn tiền. 

Thời Thư mở gói lá sen ra, phát hiện không chỉ có gan heo kho mà còn có cả đùi gà kho. Cậu vừa nhìn Tạ Vô Sí thay quần áo vừa nghĩ: đẹp trai thật đấy, anh bạn, có cảm giác như kiểu "tổng tài khoác áo vest". Là loại người có thể đánh chết người chỉ bằng một cú đấm, trên người còn dính máu mà vẫn cười như không. 

Cậu nhàn nhã ăn sáng, ánh nắng rực rỡ. 

Từ xa, có tiếng gọi: "Sư đệ!" 

Thời Thư quay đầu, thấy hòa thượng Huệ Giác ngày hôm qua chống gậy trúc đi tới: "Đang ăn sáng à?" 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!