Edit by meomeocute
Thời Thư chớp đôi mắt đào hoa, vị này trí lực kinh người, võ nghệ lại xuất chúng, đúng là một đại lão chính hiệu. Cậu suýt nữa muốn vỗ tay tán thưởng.
Mang theo lòng cảm kích, cậu vừa đi vừa lặng lẽ theo sau.
Nhưng đối phương lại có vẻ âm trầm, suốt quãng đường trở về chùa không ai mở miệng nói chuyện. Tạ Vô Sí bước rất nhanh, mà người Thời Thư lại không được khỏe, đi khá chậm: "Tạ Vô Sỉ, đi chậm lại một chút."
Lần đầu tiên, Tạ Vô Sí không để ý đến cậu.
Thời Thư gọi lại: "Tạ Vô Sỉ."
Tạ Vô Sí đang cúi đầu suy nghĩ gì đó, máu trên mu bàn tay nhỏ tí tách xuống đất, kéo dài thành một vệt. Bộ tăng y trên người hắn trông hoàn toàn không hợp với luồng sát khí âm trầm kia, chẳng có chút từ bi cũng chẳng có vui buồn, không giống một hòa thượng, mà lại giống một ma vương trà trộn giữa những kẻ tu hành, lấy Phật diệt Phật.
Tạ Vô Sí lên tiếng, ánh mắt hơi lạnh: "Cậu định gọi sai chữ này đến bao giờ?"
Thời Thư chớp mắt: "Đây là sai chữ à? Vậy thì, Tạ Vô... Sí?"
Tạ Vô Sí dừng lại trên bậc thềm cao hơn, để ý thấy bước chân cậu không ổn: "Ngươi bị thương?"
Thời Thư gật đầu: "Đúng vậy, hôm qua tôi chạy marathon, người đau muốn chết. Chưa kịp hồi phục thì chiều nay lại gặp cô gái kia bị quấy rối, còn chạy trốn với cô ấy, giờ càng lúc càng đau, chẳng muốn đi thêm bước nào nữa."
Tạ Vô Sí hỏi: "Vậy ngươi vì cứu cô gái đó mà chọc vào mấy tên lính kia?"
Thời Thư sững người: "
-Bọn họ là lính sao?"
"Chắc ngươi không hiểu mức độ nghiêm trọng của chuyện này."
Tạ Vô Sí xoay người, từng bước từng bước đi lên bậc thang. Chùa Tương Nam trong đêm khuya yên tĩnh lạ thường, chư tăng đều có giờ giấc nghỉ ngơi, hắn và Thời Thư một trước một sau đứng trên bậc thềm, phía trước là điện Quan Âm cổ kính cao vút. Khoảng cách giữa hai người rõ ràng rất gần, nhưng lại mang theo một sự xa cách khó hiểu.
Tạ Vô Sí nói: "Ta từng rèn luyện trong võ quán, huấn luyện viên cấm quân đã từng biểu diễn chiến thuật thể năng của quân đội Đại Cảnh. Tên đó vừa ra tay đã là quyền pháp quân đội, hơn nữa được huấn luyện bài bản, còn phối hợp ăn ý với đồng bọn, hiển nhiên là người xuất thân từ quân ngũ."
Thời Thư ngạc nhiên: "Thế mà bọn họ lại có thể ngang nhiên cướp đoạt dân nữ giữa đường sao!?"
Tạ Vô Sí hừ lạnh: "Ngây thơ."
Thời Thư lại không thấy có gì không ổn: "Ngây thơ thì sao? Ta mới mười tám tuổi. Hơn nữa, hôm đó ngươi cứu ta, chứng tỏ cứu người không có gì sai cả."
Tạ Vô Sí khẽ nâng mí mắt: "Tôi cứu cậu một lần, nhưng không thể lần nào cũng cứu cậu. Lần này cậu đụng phải quân Tuyển Phong điều từ Đông Nam Lộ tới. Chúng vừa mới trấn áp cuộc nổi loạn ở Hoài Nam Lộ, lửa giận vẫn còn cao, hiện đang đóng quân ngoài thành, thường xuyên ra vào kỹ viện và ca lâu với tư cách công thần, kiêu ngạo vô cùng. Một khi chúng nổi điên, không biết sẽ thành ra chuyện gì."
Thời Thư không hiểu: "Quân Tuyển Phong? Sao ngươi biết?"
Tạ Vô Sí bình thản nói: "Người phương Bắc Đại Cảnh khi nói chuyện nhấn mạnh trọng âm ở cuối, người phương Nam thì nhấn ở đầu. Dạo gần đây chỉ có đội quân này đóng ngoài thành. Cũng may quân đội có kỷ luật, nếu có thể giải quyết trong âm thầm bằng võ lực thì còn đỡ, chứ nếu làm lớn chuyện, e rằng sẽ gây họa."
Trong lòng Tạ Vô Sí có một cán cân, có thể nhanh chóng đưa ra phán đoán chỉ qua vài câu nói. Nếu không có kiến thức và kinh nghiệm tích lũy, cộng thêm khả năng quan sát nhạy bén, thì không thể nào suy luận ra được.
Dù Thời Thư tiếp xúc với hắn chưa nhiều, nhưng kiểu người nói chuyện có logic, sắp xếp mọi việc rõ ràng, lại biết quan tâm người khác thế này, rất dễ trở thành thủ lĩnh của một nhóm người, khiến người khác vô thức nghe theo hắn.
Thời Thư đứng dưới bậc thềm, gương mặt trắng trẻo anh tuấn, tinh thần tràn đầy, cảm thấy Tạ Vô Sí nói có lý, nhưng trong lòng vẫn có chút bất bình.
Tạ Vô Sí liếc nhìn: "Cậu không phục?"
"......"
Cậu vẫn còn rất trẻ, không ai có thể ngăn cản máu nóng của một thanh niên đang sục sôi.
Tạ Vô Sí đứng yên trong chốc lát, đổi giọng, dường như đã tìm ra đáp án cho điều hắn luôn suy nghĩ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!