Chương 7: Đại ca bảo kê 2.0

Edit by meomeocute

Thời Thư nhìn chằm chằm vào mấy đồng tiền trong tay, hơi ấm của người cầm trước vẫn còn lưu lại. 

Người anh em này một ngày chỉ kiếm được ba mươi văn, chẳng phải là đưa hết gia sản của mình cho mình rồi sao? 

Mẹ nó, đại gia cháo trắng! 

Chỉ thích bạn bè kiểu cha già, chỉ thích bạn bè kiểu cha già. 

Bên cạnh có người lên tiếng: "Sư huynh, ta tìm nãy giờ mà không thấy cuốn "Vô Lượng Thọ Kinh" đâu cả." 

Tạ Vô Sí: "Ở bộ Tịnh Độ, cột thứ ba bên trái, hàng thứ sáu, tìm từ trái sang phải." 

Thấy đó là một hòa thượng có vóc dáng khá nhỏ bé, Tạ Vô Sí khẽ gật đầu với Thời Thư như lời chào tạm biệt, sau đó xoay người bước đến giá sách, vươn tay lấy ra quyển kinh mà người kia cần. 

Tàng Kinh Các có số lượng sách kinh khổng lồ, nhiều không kể xiết, vậy mà Tạ Vô Sí chỉ chỉnh lý một tháng đã nhớ được đại khái vị trí của từng loại kinh sách, đọc qua là nhớ, đọc một lần là thuộc. 

Khó, hắn, thiên tài à? 

Mới quen được một hai ngày, Thời Thư đã có ấn tượng vô cùng tốt về người bạn đồng hành này—vừa giỏi giang vừa tốt bụng! 

Từ xa, Thời Thư vẫy tay với hắn: "Tạ Vô Sỉ, ghi sổ đó, ta sẽ trả lại tiền cho ngươi!" 

Dưới ánh nắng, cả người Thời Thư trắng trẻo như phát sáng. Tạ Vô Sí khẽ mỉm cười: "Nhớ rồi." 

Thời Thư xoay người rời khỏi Tàng Kinh Các. 

Mấy đồng tiền tròn với lỗ vuông này, nếu xác định niên đại thì chắc chắn là đồ cổ đúng không? 

Nhưng mà, số tiền này khiến Thời Thư có một cảm giác cấp bách về thực tại: "Đã đến rồi thì cứ thuận theo thôi, e rằng sắp tới ta sẽ phải ở lại chùa Tương Nam lâu dài. Tạ Vô Sỉ đối với ta rất tốt, nhưng ta không thể ăn bám hắn cả đời, dù sao cũng chỉ là bạn bè." 

Chỉ biết nhận mà không biết cho đi thì không phải là một tình bạn lành mạnh. 

Nếu hắn coi ta là bạn, thì ta cũng phải coi hắn là bạn. 

Phải tự lực cánh sinh mới được. 

Thời Thư còn chưa ra khỏi chùa Tương Nam đã bị khung cảnh phồn hoa trước mắt làm cho choáng ngợp. Trên những bậc thang dài cũng đầy ắp sạp hàng, hai bên bày thành từng dãy, người qua lại chọn mua hàng hóa, con đường buôn bán kéo dài đến tận cổng chùa. Càng bước ra ngoài, cảnh tượng càng náo nhiệt. Một giếng nước cổ, một gốc bồ đề lớn, dọc hai bên đường là các cửa tiệm vải, tiệm rượu, lầu gác mái ngói san sát, mái hiên nối tiếp nhau, cờ quán rượu bay phấp phới. 

Tiếng cười nói rộn ràng vang lên giữa những con phố rợp bóng liễu và rực rỡ hoa, tiếng đàn sáo trầm bổng vang vọng từ trà lâu tửu quán. Những tiếng rao hàng náo nhiệt chui vào tai, như thể đang lạc vào một giấc mộng Nam Kha. 

"Đúng là vào thành rồi." Thời Thư sững sờ đứng yên, mất nửa phút mới hoàn hồn lại, bước chân vào bức tranh như mộng này. 

"Bán ngỗng quay, gà quay, thịt kho… Bánh ngọt, điểm tâm đây…" 

"Đừng đọc nữa! Đừng cám dỗ ta nữa!" 

"Quan trọng là phải tìm việc trước!" 

Thời Thư lấy hết dũng khí, gọi một tiểu nhị trong tửu lâu: "Chỗ các ngươi còn tuyển người không?" 

Tiểu nhị nhìn hắn từ trên xuống dưới: "Ngươi là người của chùa Tương Nam?" 

"Ta chỉ tạm trú ở đó thôi…" 

Tiểu nhị: "Không được không được, trụ trì trong chùa nói rồi, không được tuyển người trong chùa Tương Nam làm việc." 

Thời Thư: "Ta không phải hòa thượng." 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!