Edit by meomeocute
Thời Thư đập đũa xuống: "Tạ Vô Sí, còn có tâm trạng nói mấy chuyện này, xem ra lúc diện thánh đúng là chẳng mất một cọng lông nào ha?"
Tạ Vô Sí ngẩng mắt: "Sao? Ngươi không ổn à?"
Thời Thư quay mặt đi, chóp mũi trắng trẻo tuấn tú, cả gương mặt đều là vẻ không vui: "Mấy hôm trước ta nằm mơ thấy ngươi chết, quan phủ bảo ta ra phố nhận xác ngươi, ta ôm thi thể ngươi khóc như mưa, chôn cất xong quay về viện... thế giới này lại chỉ còn lại một mình ta."
Tay Tạ Vô Sí đang bóc tôm khựng lại, lặng đi một lúc.
"Nói tiếp đi."
"Cũng chẳng có gì để nói nữa. Khi đó bị dọa tỉnh, dậy rồi liền chạy ba mươi vòng trong viện. Ờ, một lát sau ta còn đi thắp hương cho pho tượng Bồ Tát trên bàn, ngươi nhớ đúc cho ông ta một thân vàng."
"Được." Tạ Vô Sí bóc sạch con tôm, đặt vào bát Thời Thư, "Con người thật kỳ lạ. Nếu ngươi chưa từng gặp ta, có lẽ đã sớm chấp nhận số mệnh một mình xuyên không. Nhưng khi gặp được đồng loại, lại càng khó chấp nhận mất đi."
"Ta đối với ngươi, rốt cuộc là cọng rơm cứu mạng, hay là địa ngục ngã vào càng sâu càng đau hơn?"
"Hay là, ngươi đối với ta cũng vậy."
Thời Thư nghẹn lời trước mấy câu này: "Đó là vì..."
Tạ Vô Sí tiếp lời: "Ta rất quan trọng, đúng không?"
"............"
Cái quái gì vậy! Lại nữa rồi? Đàn ông với đàn ông có thể giống đàn ông chút được không, đừng có chơi mấy trò kiểu này?
Môi Thời Thư vẫn còn đau, nghĩ đến lực ôm siết khi nãy của Tạ Vô Sí, cơn choáng váng khi bị hắn va vào, tay bất giác run lên: "Hừ, ngươi tự đoán đi."
Sắc mặt Tạ Vô Sí không có biểu cảm gì, cũng không nói thêm.
"Lão gia."
Chu Tường bước vào từ ngoài cửa, hắn và Lý Phúc đều là nô dịch do Ngự sử đài phái đến cho Tạ Vô Sí. Những người này hoặc là có tội bị lưu đày, hoặc do cha mẹ phạm pháp mà sinh ra đã là nô tịch: "Các vị đại nhân dưới lầu, Trần Tri Hành chuyển vận sứ và Lê Tự Minh an phủ sứ, vẫn đang đợi lão gia uống rượu, tìm khắp nơi rồi."
Thời Thư nói: "Ồ, đại lão gia Tạ à. Đi xã giao đi, một mình ta ôm lấy cái chiếu cũng được."
Tạ Vô Sí giữa lông mày mang theo nét trầm ngâm, đứng dậy, không nói nhiều: "Ta đi ngay."Đêm đã khuya, hai tên nô bộc được sai về viện trước, dọn phòng trống, quét dọn vệ sinh và đun nước nóng. Khi Thời Thư bước vào viện, liền phát ra một tiếng khâm phục: "Lợi hại thật."
Cả viện được hai người này dọn dẹp sạch sẽ tinh tươm, nồi niêu xoong chảo trong nhà bếp, giàn hoa trong vườn rau, phòng trống được quét dọn sạch bóng, bụi đất dưới sân cùng ổ chó của Lai Phúc, cả lễ vật do người mang tin vui gửi đến đều được sắp xếp ngay ngắn gọn gàng.
Lý Phúc vừa đun nước nóng xong, đổ vào một thùng gỗ mới to đùng, còn mang canh giải rượu lên: "Lão gia uống rượu xong dạ dày không thoải mái, tiểu nhân đã sắc sẵn thuốc cho lão gia. Nước tắm cũng đã đun xong, chỉ chờ lão gia tắm rửa. Lão gia hôm nay đi lại bận rộn, chắc mệt rồi chứ? Tiểu nhân vừa hay biết chút đấm bóp xoa bóp, có thể giúp lão gia xoa vai bóp chân."
Thời Thư: "............"
Giỏi thật đấy...
Mỗi lần Thời Thư nghĩ mình đã rất huynh đệ rồi, nhưng so với nô bộc thật sự, đúng là kém xa!
Tạ Vô Sí hờ hững ừ một tiếng, ngồi xuống ghế ở tiền đường, ngón tay vén nắp chén trà ra xem, nước trà cũng vừa vặn đầy.
Chu Tường đang hăng hái dọn dẹp sân, khuân củi, dọn rơm, nhổ cỏ, xới đất, làm việc rất siêng năng mà không hề hé răng, vô cùng khỏe mạnh, ngay cả những thứ Thời Thư nhìn không ra là rác cũng được hắn xử lý đâu vào đấy. Thời Thư đi lòng vòng vài vòng, Lai Phúc lắc đuôi chạy theo phía sau.
Lý Phúc và Chu Tường phục vụ Tạ Vô Sí bằng lòng trung thành gần như nịnh bợ. Nhưng Thời Thư cũng nhìn ra, hai người bạn cùng phòng mới này rõ ràng xem Tạ Vô Sí là chủ nhân đứng đầu kim tự tháp, còn Thời Thư chỉ là "Nhị gia", "Công tử".
Thời Thư lau mồ hôi đầy khâm phục, bước vào chính đường: "Tạ Vô Sí, giờ ngươi thật sự phát đạt rồi."
Tạ Vô Sí đứng dưới đèn dầu cởi áo, bộ triều phục đỏ thẫm của quan viên dưới ánh đèn đỏ rực như lửa, chất liệu và kiểu dáng vô cùng trang trọng thanh nhã, mang vẻ cao quý. Đã quen nhìn những sắc phục thường dân, đây là lần đầu tiên Thời Thư thấy sắc phục của tầng lớp quan lại, không khỏi tò mò đưa tay sờ thử: "Bộ đồ này không tệ chút nào."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!