Chương 5: Anh em thông dâm

Edit by meomeocute

Thời Thư đương nhiên biết học trò Thanh Bắc không phải người thường có thể so sánh, nhưng cũng không ngờ lại có thể chịu khó đến mức này. 

Thời Thư vừa nhai miếng bánh màn thầu trong miệng vừa thấy Tạ Vô Sí đặt sách xuống, khoác thêm một chiếc tăng bào bên ngoài trung y, nói: "Ta ra ngoài trước, ngươi cứ tự nhiên." 

Thời Thư: "Ngươi đi đâu?" 

"Bên ngoài cửa Ngưu Lý phía đông chùa Tương Nam, võ quán nhà Mã, nơi có một giáo đầu thương côn từng bị giáng chức từ Cấm quân Điện quân ti mở lớp dạy võ. Ở đây không có chỗ để rèn luyện thân thể, mỗi sáng ta đều đến võ quán, luyện tập cùng các đệ tử trong đó." 

"Tập luyện thân thể? Ngươi còn có cả chế độ quản lý vóc dáng à?" 

"Một phần là vậy." Tạ Vô Sí bình thản đáp, "Văn minh tinh thần, cường kiện thể xác. Một thân thể khỏe mạnh là điều không thể thiếu. Ngày mai tay chân ngươi sẽ đau nhức, mấy ngày nữa sẽ đỡ hơn, có thể đi cùng ta." 

Thời Thư: "Huynh đệ, ta suy nghĩ đã." 

Tạ Vô Sí gật đầu: "Ta ra ngoài trước. Nếu ngươi dậy sớm thì đến tàng kinh các tìm ta, nếu không dậy nổi thì cứ nằm đó, trưa ta sẽ về, mang cơm cho ngươi." 

"Cảm ơn… Tạ Vô Sỉ, ngươi thật không có gì để chê." 

"Không cần. Xuyên đến cổ đại, chúng ta là bạn bè duy nhất của nhau, giúp đỡ nhau là chuyện nên làm." 

Tạ Vô Sí thu lại ánh mắt, nhàn nhạt cười: "Ngươi ở đây, tốt cho cả hai chúng ta." 

Tạ Vô Sí bước ra ngoài, Lai Phúc lại không sủa lấy một tiếng, thì ra hắn vừa mới ném cho con chó một miếng màn thầu, thu phục luôn cả lòng chó. 

"Đúng là một nam nhân chu toàn đến từng chi tiết…" Thời Thư nghĩ, "Giống hệt học bá trong lớp, mọi thứ đều sắp xếp đâu ra đấy, khả năng thực thi cực mạnh." 

Chỉ có thể nói, quả thực đã gặp được người tốt. 

Ông trời có mắt, ta đã nói mà, ta đâu có làm chuyện xấu gì, sao lại vừa phải cày ruộng, vừa phải gặp phải nam đồng tính, xui xẻo đến thế! 

Thời Thư đổ người xuống, lần đầu tiên có cảm giác yên lòng, chìm vào giấc ngủ say sưa. 

Giấc ngủ này kéo dài đến tận trưa, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào mắt, Thời Thư giật mình mở mắt ra, vừa định xoay người bật dậy thì hét thảm một tiếng, động tác cũng chậm lại. 

"Á!!!" 

"Đau đau đau! Đau chết ta rồi!" 

"Chạy marathon đúng là không dành cho con người, đau quá đau quá…" 

Thời Thư lết từng chút một xuống giường, gian nan di chuyển xuống đất, nghe thấy bên ngoài cửa có tiếng người rao bán náo nhiệt. Hắn đẩy cửa ra. 

"Trời ạ…" 

Ánh nắng trắng mịn rơi xuống mặt hắn, phản chiếu trong mắt là cảnh tượng phồn hoa của Đông Đô kinh thành Đại Cảnh. Bảo tháp trông còn cổ kính sinh động hơn khi nhìn thấy trong đêm, bóng râm rậm rạp của cây bồ đề phủ lên tường trắng ngói xám, tăng nhân qua lại, thiện tín đồng hành. 

Không xa là chợ chùa Tương Nam, các cửa hàng và quầy hàng rong, tiếng rao bán dọc theo đường phố. Tiệm gà quay, ngỗng quay, đồ kho, tiệm lụa tơ vàng, vải màu rực rỡ, quầy bánh ngọt, đồ chơi, phấn son, quầy bán vàng bạc, đồng sắt, đao thương kiếm kích, còn có cả những người giang hồ biểu diễn phun lửa, đi dây, nuốt dao, tụ tập thành vòng tròn. 

"... Đây là thành phố? Kinh thành của một vương triều phong kiến? Đúng là "Mộng Hoa Lục" mà…" 

Dân quê lên phố, sớm biết trong thành tốt thế này thì đã đến sớm rồi. 

Thời Thư muốn đi dạo, nhưng nghĩ đến bộ dạng sau cơn chạy trốn tối qua, bèn kéo một tiểu sa di lại hỏi: "Xin hỏi có thể tắm ở đâu?" 

"Dọc theo con đường này đi đến cuối, phía sau thiền đường có hồ tắm." 

Thời Thư liên tục cảm ơn, lập tức đi về phía đó. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!