Edit by meomeocute
"Phải đợi bao lâu?" Thời Thư hỏi.
"Tấu đối với Thiên tử mà, ai mà biết được? Có khi ca ngươi bị ban chết ngay tại điện, không quay về nữa đâu."
Những ngày qua Thời Thư ngày nào cũng đến làm quen với tên sai dịch này, không ngờ hắn lại mở miệng nói bừa, không nhịn được mà mắng: "Ai hỏi ngươi hả?"
"Đi nhanh đi, hành lý ca ngươi mang theo đấy, một tham nghị mà chẳng có món nào đáng giá, nghèo kiết xác." Tên sai dịch quen ăn chặn trong ngục, mặt đầy khinh khỉnh.
Thời Thư giật lấy bọc đồ, trong túi tiền rỗng không, vàng bạc vụn bị lục sạch sẽ. Tên sai dịch còn giở trò trêu chọc: "Trong này có cây trâm gỗ, không biết là của ai dùng, ca ngươi có tình nhân à?"
"Ngươi dám lục đồ người khác?!"
"Đây là việc công của triều đình, kiểm tra công khai."
Thời Thư phì một tiếng.
Dọn dẹp bọc đồ của Tạ Vô Sí, lúc này Thời Thư mới phát hiện túi da dê đựng nhật ký của Tạ Vô Sí bị mở tung, đồ bên trong bị lục sạch, khỏi cần nói cũng biết đã bị Ngự sử đài thẩm tra. Một vật rơi trong đống quần áo, so với nói là trâm gỗ, chẳng bằng gọi là kẹp tóc.
- Kẹp tóc?!
Kẹp tóc?
Trong đầu Thời Thư chấn động, nhặt chiếc kẹp tóc lên xem kỹ. Dưới ánh mặt trời. Mịn màng sạch sẽ, làm thủ công, vân gỗ tự nhiên hiện rõ. Đầu có gắn hạt châu không phải tạo hình hoa sen, bí đỏ hay cánh hoa thường thấy, mà là-
Không phải Hello Kitty đấy chứ?!!!
Có ý gì đây? Máu trong người Thời Thư bỗng chốc dồn hết lên đầu, phải cố gắng lắm mới không thốt ra tiếng "vãi chưởng".Thời Thư xách bọc đồ về sân, suốt đường nghĩ về chiếc kẹp tóc này, trong lòng đầy nghi vấn. Giờ hắn rất muốn hỏi Tạ Vô Sí chủ nhân chiếc kẹp là ai, nhưng Tạ Vô Sí vào cung tấu đối vẫn chưa ra, chưa rõ bao giờ trở về.
Đợi mấy ngày vẫn không có tin tức, Thời Thư càng ngày càng bất an. Hắn lau sạch tượng Phật đặt trên bàn, không biết là vị Phật nào, lấy khăn lau kỹ rồi mua giấy tiền nhang đèn, quỳ xuống đệm cói nhỏ: "Bồ Tát, đã lâu không gặp, cũng lâu rồi con chưa cầu ngài."
"Không phải con không tin ngài, mà là dạo này con sống quá tốt với hắn, nên quên mất ngài."
"Xin ngài phù hộ Tạ Vô Sí bình an trở về, xin ngài đó."
"Tín nam nguyện cả đời ăn chay, đúc tượng dát vàng để tạ lễ."
Thời Thư ngồi trong sân lau mắt, không ngờ ngoài cửa đột nhiên ùa vào mấy người: "Xin hỏi đây có phải là nhà họ Tạ không?"
Thời Thư: "Các người là ai?"
Chừng hơn mười người, ai nấy ăn mặc rực rỡ, tay xách trứng gà gói vải đỏ, bàn lễ, lương thực dầu ăn, mặt mày hớn hở bước vào sân, còn đốt cả pháo: "Báo hỉ đây! Báo hỉ đây! Lệnh huynh được bệ hạ đích thân phong làm Ngự sử rồi, đây là cá chép vượt long môn rồi đấy!"
"Ngự sử?"
Thời Thư tim chấn động, trơ mắt nhìn đám người kia ùa vào, nhanh chóng xông vào nhà xịt thuốc tẩy uế, đi khắp các phòng làm lễ như trừ tà, ngoài cửa có người gánh vào một gánh quà ban, gà vịt ngỗng và lễ vật các quan khác tặng, xếp đầy kín cả sân.
Thời Thư bị người ta nắm tay chúc mừng, mấy ngày trước hắn còn như rơi vào địa ngục, không ngờ giờ đây tiếng pháo hỉ lại khiến tai hắn đau ong ong.
"Công tử, màu này hợp với ngài lắm, sau này toàn mặc gấm vóc lụa là, thật không uổng vì có người anh giỏi giang!"
"Nghe nói, Tạ đại nhân mấy ngày trước trên triều tranh luận với bách quan, mắng thẳng Phong Lộc, khiến đám đại thần cứng họng không đáp nổi!"
"Ngài thật có phúc khí, có người anh giỏi! Đây là từ thời Văn Đế đến nay, lần đầu tiên có quan trắng tay nhập triều làm quan đấy..."
"......"
Gương mặt trắng trẻo của Thời Thư đờ ra, cố gắng giữ bình tĩnh: "Huynh ấy đâu?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!