Chương 47: Hoa văn

Edit by meomeocute

Tạ Vô Sí, ngươi làm cái gì vậy?

Rốt cuộc là có ý gì? Khóa sân thì thôi đi, là nam đồng tính cũng không nói, vậy còn thân nhân là có ý gì?!

Thời Thư cởi giày ném vào cửa: "Tạ Vô Sí, ngươi cứ đợi đấy! Ngươi quay về, ta thật sự sẽ nổi giận đấy! Ngươi cứ chết ở bên ngoài đi!"

Thời Thư lau khóe môi, nơi còn vương dấu vết bị Tạ Vô Sí giày vò. Lần đầu bị hôn thì mờ mịt, lần thứ hai thì kinh ngạc, đến giờ, Thời Thư cũng không hiểu nổi tâm trạng của mình, mà bản thân nên cảm thấy thế nào. Thích thì chắc chắn là không, bị hôn đương nhiên là ghét, nhưng nếu nói là chán ghét thì lại có vẻ quá mức. Chỉ cảm thấy vô cùng hoang mang.

Nghiện t*nh d*c, nghiện t*nh d*c...

"Sao lại thế này, tuổi còn trẻ mà đã bị tâm thần đeo bám."

Thời Thư điều hòa hơi thở, nhìn cánh cửa đang đóng lại mà trầm tư: "Tạ Vô Sí bị bệnh, bây giờ ta nên làm gì?"

"Này? Thôi bỏ đi! Ta nói đùa đấy, ngươi đừng chết thật ở bên ngoài nhé."

Thời Thư nhìn trái phải, tường rất cao, lại không có thang. Thử trèo lên nhưng không có chỗ bám, lập tức ngã xuống đất, ngồi bệt xuống đất, trong mắt phản chiếu ánh trăng trắng muốt, Lai Phúc đi tới, vẫy vẫy cái đuôi, dùng chóp mũi ướt nhẹp cọ cọ vào y.

"

- Không trèo ra được, mẹ nó chứ!"

Thời Thư tuyệt vọng nằm dài trên đất. Một lúc sau, đành phải ngồi xuống trước cửa.

Thời Thư dựa vào cửa ngủ gật, không lâu sau nghe thấy tiếng áo giáp dồn dập từ bên ngoài truyền tới, qua khe cửa nhìn ra phố lớn: Hoàng đế sắp xuất cung, toàn thành Đông Đô giới nghiêm, hiện tại trong hoàng thành đã được tăng cường phòng bị bởi Điện quân ty và thị vệ thân quân, tướng lĩnh thị vệ đang dựng rào chắn trên phố, dọn dẹp đường phố.

Hoàng đế sắp xuất cung rồi?

Tạ Vô Sí cũng phải nhập cuộc, nếu khói mù dày đặc, mưu sâu khó lường, liệu hắn có thật sự như lời người kia nói, bị giết ngay tại chỗ?

Quên cả nụ hôn, Thời Thư chăm chú theo dõi tình hình trên đường, đám đông dần náo nhiệt, thỉnh thoảng có kiệu xanh, kiệu lục được khiêng qua. Lần này là sinh nhật của Lương Vương, triều đình đặc cách nghỉ chầu ba ngày, toàn bộ văn võ bá quan đều phải đến phủ Lương Vương chúc thọ.

Phía chân trời ửng hồng, đường phố dần náo nhiệt, hai bên đường đứng đầy dân chúng tới xem náo nhiệt, mỗi khi có một chiếc kiệu đi qua liền có người nhận ra.

"Cái này, cái này là..." Trước mặt xuất hiện một chiếc kiệu tám người khiêng vô cùng tráng lệ, có người dân vây xem hưng phấn reo lên: "Vị này thật không tầm thường, đây là kiệu của đại nhân Phủ doãn Đông Đô!"

"Đây là kiệu của Thiếu khanh Hồng Lư tự!"

"Ta biết phu xe này, đây là kiệu của Tuyên phủ sứ Phủ Thiều Hưng!"

"Đây là kiệu của Đại tướng quân!"

"......"

Thời Thư cũng ngồi ở cửa nhìn, ngậm một cọng cỏ trong miệng, trong lòng nghĩ toàn là quan lớn. Nhưng lúc đầu còn xem rất chăm chú, sau đó dần dần thấy chán.

Cho đến khi nghe thấy một trận xôn xao cực kỳ phô trương!

"Đây là đồng Trung thư môn hạ Bình chương sự, kiêm Thù mật sứ, cũng chính là đương triều Tể tướng, Phó ông Phó Ôn!"

Thời Thư bừng tỉnh khỏi cơn buồn ngủ, nhìn ra ngoài cửa, so với những chiếc kiệu xa hoa phú quý vừa nãy, thì chiếc kiệu này lại trang nhã đoan chính, nhưng được hộ vệ vô cùng đông đảo, ngoài chiếc kiệu đi đầu còn có mấy chiếc theo sát phía sau. Một cơn gió thổi qua, rèm kiệu bị vén lên, trong kiệu là một ông lão khoảng năm sáu mươi tuổi, để râu, dung mạo nho nhã thanh tú, khí chất cao quý.

Mặc trường bào gấm xanh lam thêu hoa mai, khí chất ôn hòa nhã nhặn, dung mạo từ hòa dễ mến.

Nhưng có không ít dân chúng quỳ xuống hô "Tể tướng đại nhân", người trong kiệu mắt không dính bụi trần, đối với mọi âm thanh ngoài kia đều không để tâm. Gia nhân lập tức kéo rèm xuống, hung hăng đuổi đám dân chúng chắn đường đi.

Thời Thư thầm nghĩ: Chính là cảm giác này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!