Edit by meomeocute
Cuối cùng Thời Thư vẫn ở lại, nằm trong chăn của Tạ Vô Sí, kéo chăn trùm lên mặt chỉ chừa phần đầu lộ ra ngoài. Trước mặt Tạ Vô Sí đặt một ấm trà, hắn ngồi trên ghế uống trà, đồng thời xem sổ sách.....
Khi màn đêm còn mơ hồ chưa tan, Thế tử Sở Duy từ ngoài cửa đi vào, lớn tiếng nói: "Vô Sí, thứ ngươi cần ta đã tìm được rồi."
Thế tử cùng hai mưu sĩ bước vào, Tạ Vô Sí ngẩng đầu, đứng dậy đi ra ngoài.
Cách một tấm rèm châu buông thành từng dải, bóng người mờ mờ, Tạ Vô Sí phân phó người xung quanh: "Tất cả lui ra ngoài."
Sở Duy cười lớn: "Trên quyển sổ này ghi lại bát tự sinh thần của Hoàng huynh, từ nhỏ đến lớn có những chuyện vặt thú vị gì, bản thế tử mấy ngày nay đã hỏi thăm các bà vú từng chăm sóc hắn trong phủ, ghi lại thành một bản mật sách như thế này. Đảm bảo hữu dụng!"
"Ngươi mau xem đi!"
Thời Thư bị âm thanh đánh thức, qua rèm nhìn thấy Sở Duy đưa mật bản ra, Tạ Vô Sí không nhận ngay mà kéo ra một cái chậu đồng cũ, sau đó mới nhận lấy mật bản từ tay Sở Duy.
"Ngươi định đốt nó sao?"
"Đoán ý vua là điều cấm kỵ, mật bản này không thể giữ lại. Mời thế tử ngồi."
Thời Thư buồn ngủ, phía sau rèm chớp lóe ánh lửa, Tạ Vô Sí xem xong một trang liền xé ra ném vào chậu đồng đốt thành tro, ánh lửa cam chiếu lên hàng chân mày lạnh lẽo và sống mũi cao thẳng của hắn.
"Chu Tuấn, lúc nhỏ do nhũ mẫu họ Trương nuôi lớn, mười một tuổi ăn dâu bị rơi từ trên cây xuống..."
"Thích ngọt, ưa sữa bò, mê y phục lộng lẫy..."
"Khi còn là thái tử từng sủng ái mỹ tỳ, sau khi kế vị thì thận hư khí suy, mười năm không có con nối dõi..."
"Sủng ái Dụ phi, lời nào cũng nghe theo..."
"Dụ phi là con gái nuôi của Phong Lộc, thường gọi hắn là cha nuôi..."
"..."
Tạ Vô Sí vừa xem vừa đốt, sắc mặt trầm ngâm.
Thời Thư mơ mơ màng màng, tiếng nói vang vọng bên tai nhưng nghe không rõ. Có điều bóng người trong ánh lửa chiếu lên tường lay động không ngừng, như thể yêu ma quỷ mị.
Tuy Thời Thư không biết đang xảy ra chuyện gì, nhưng mơ hồ cảm thấy một cơn sóng gió chính trị lớn sắp ập đến.
Giọng nói bí mật bàn luận của mấy người không lớn, Thời Thư không nghe rõ rồi ngủ thiếp đi. Nửa đêm tỉnh dậy một lần, mấy người kia vẫn còn tinh thần phơi phới, có người vội vã chép lại tài liệu lên giấy, xắn tay áo lên. Thế tử cũng đi tới đi lui, suy tính không ngừng.
Còn Tạ Vô Sí vẫn mang vẻ mặt suy nghĩ, như đang cân nhắc điều gì đó.
Lúc Thời Thư tỉnh lại lần nữa thì trời đã sáng rõ, Tạ Vô Sí đang tiễn khách ra cửa, rồi đổ tro trong chậu đồng đi.
"Dậy rồi à? Đợi chút, bữa sáng sắp tới rồi."
Thời Thư lật người nhường chỗ trên giường: "Các ngươi là người sắt à? Chuyện gì mà bàn từ nửa đêm tới giờ, ngươi ngủ đi, ta dậy đi tới hiệu thuốc."
Tạ Vô Sí: "Ta không ngủ, hôm nay có công trình trong vườn cần ta giám sát, sáng sớm phải có mặt."
Có người bên ngoài đưa nước nóng đến, Tạ Vô Sí rửa mặt chỉnh trang, đi vào sau bình phong thay quần áo.
Ánh mắt Thời Thư dõi theo hắn: "Ngươi tiến hóa mất luôn gen ngủ rồi à?"
Sau bình phong, Tạ Vô Sí cởi áo ngoài để lộ nửa tấm lưng, hơi cúi đầu, xương bả vai phía sau nhô cao, cơ thịt và hình dáng xương căng chặt đầy sức mạnh, làn da ở đó mang màu lúa chín.
"......" Thời Thư liền quay ánh nhìn đi chỗ khác, uống một ngụm nước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!