Edit by meomeocute
"Cục Dược phẩm." Tạ Vô Sí lặp lại, mặt không chút cảm xúc.
"Ở phủ Thư Khang, ta và Lâm Dưỡng Xuân đã thành bạn bè. Ta không hiểu về khám bệnh, nhưng giúp kiểm đếm, mua sắm, vận chuyển dược liệu thì vẫn làm được. Như vậy, Tạ Vô Sí, ngươi đừng nghĩ nhiều."
Thời Thư trước giờ luôn nói thẳng: "Chúng ta là hai gã đàn ông tràn đầy nhiệt huyết, giữ khoảng cách một chút cũng tốt. Anh em ruột còn phải ngủ riêng, huống gì chúng ta còn chẳng phải."
Ánh mắt Tạ Vô Sí đen láy: "Ồ?"
Thời Thư chủ động mở lời: "Chuyện đêm đó ta đều nhớ. Mấy ngày qua cũng suy nghĩ nhiều. Ngươi cho ta xem hình xăm, chẳng có vấn đề gì. Nhưng ta cảm thấy ngươi quá cởi mở trong chuyện tình cảm, lại còn tuỳ tiện
- ta không có ý nói ngươi. Chỉ là cởi mở hơn ta nhiều. Ta sợ cứ thế này thì không ổn, dù sao ngươi cũng không giỏi kiểm soát bản thân, lỡ như một ngày nào đó hai ta đi quá giới hạn."
Ánh mắt Tạ Vô Sí lấy lại tiêu cự: "Đi quá giới hạn là ý gì?"
"Là ta chiếm tiện nghi của ngươi, giống như đêm đó sờ ngươi vậy."
Thời Thư ho một tiếng, nghiêm túc nói: "Ngươi rất cởi mở, vì ngươi có cái nghiện đó, lại còn được dạy dỗ khác ta từ nhỏ. Nhưng ta không có, ta lành mạnh hơn, không thể nhân lúc người ta gặp khó mà chiếm lợi, cũng không thể nuông chiều ngươi mãi được. Ví dụ như đôi khi ngươi kéo người khác hôn bừa, ta đến giờ vẫn không phân biệt được tình trạng của ngươi là gì, hình như không thể dùng khái niệm đồng tính để định nghĩa, thậm chí còn đáng sợ hơn thế."
Tạ Vô Sí không nói gì.
"Nói chung là -" Thời Thư chuẩn bị kết thúc.
"Từ nay về sau mỗi người ngủ một phòng, giảm bớt chuyện bất ngờ xảy ra."
Lông mày Tạ Vô Sí chợt nhướng lên, hình như bật cười: "Ngươi sờ ta, rốt cuộc là ai chịu thiệt?"
Thời Thư không nghi ngờ: "Ta sờ ngươi, đương nhiên là ngươi chịu thiệt! Ta thì thiệt gì được?"
"Hóa ra là ta chịu thiệt?"
"Chắc vậy," Thời Thư nói, "ta thật sự không biết mình thiệt ở chỗ nào."
Nghe vậy, toàn thân Tạ Vô Sí như bốc hỏa, giọng khàn đặc: "Thời Thư, ngươi -"
"???" Thời Thư lập tức thấy bất ổn, "Ngươi định nói gì đấy!"
Tạ Vô Sí nhìn chằm chằm hắn, có lẽ là ảo giác của Thời Thư, ánh mắt y trở nên đầy sắc dục, lông mày đen rậm rạp trĩu xuống, ánh mắt rơi lên người Thời Thư, có cảm giác đ*ng d*c, như thể bị câu nói kia k*ch th*ch.
Thời Thư lên tiếng, khó hiểu: "Này! Tạ Vô Sí! Ngươi làm gì vậy?"
Tạ Vô Sí khàn giọng nói: "Ngủ phòng riêng cũng tốt, căn phòng này ngươi tạm thời không cần dọn. Vương phủ của Lương vương đang chuẩn bị mừng thọ, thế tử quay về ở tạm, ta phải thu dọn hành lý đến vương phủ ở vài ngày."
Thời Thư lúc này mới phản ứng: "Chuyện khi nào vậy?"
"Lương vương mừng thọ năm mươi tuổi, hoàng đế đích thân đến ba ngày. Lương vương phủ chuẩn bị hai năm để đón vinh dự, sơn son thiếp vàng, quét vôi mới lại, xây thêm mấy đình đài lầu gác để biểu diễn ca múa, đúng lúc cần nhiều nhân lực, ta đến giám sát, tham mưu." Tạ Vô Sí nói xong, xoay người vào phòng, "Thu ít quần áo, ngươi đừng vào."
"Ngươi thu quần áo thì ta vào có sao đâu?!"
Thời Thư xắn tay áo, chẳng hiểu ra sao cả, đôi mắt thiếu niên trắng trẻo tuấn tú nhìn ra sân, có thể nói là đầy nghi hoặc.
"Tạ Vô Sí!"
Còn trong căn phòng cách một bức tường, lúc này tâm trạng Tạ Vô Sí vô cùng bức bối, tim đập dữ dội đến mức khó chịu, tình trạng chỉ xảy ra sau khi vận động mạnh.
Cảm giác đau đớn quen thuộc, đau.
Trong ngăn tủ quần áo tối om, hơi nóng trào ra từ cổ họng, giọng nói điên loạn vang lên trong đầu: Điên rồi! Điên rồi! Điên rồi! Điên rồi...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!