Edit by meomeocute
Sáng sớm, ánh sáng mờ nhạt chiếu lên mặt đất, bánh xe nghiến qua sương đọng, cỗ xe ngựa đang chờ rời khỏi phủ thành Thiệu Hưng.
Ngoài cửa thành phủ Thư Khang, Thời Thư cúi đầu, hai tay luồn vào nách Phục Linh, hất một cái lên cao.
"Lên xe, lên xe, đi thôi, về Đông Đô rồi!"
Người nọ "bịch" một tiếng bò vào trong xe ngựa, co rúc lại thành một cục ở góc xe.
"Gào gào gào~"
Thời Thư cười để lộ hàm răng trắng, bị ánh nắng chiếu vào liền quay đầu đi, lúc này Tạ Vô Sí cùng Hứa Hành Môn, Hứa Hành Phong sánh vai đi tới, dáng người cao ráo. Thời Thư vẫn cười: "Nói xong rồi à?"
Tạ Vô Sí cầm hộp lễ trong tay: "Nói xong rồi."
Thời Thư đang định nhảy lên xe ngựa, chợt liếc thấy dưới cành cây tang du, có một bóng dáng uyển chuyển đội mạn sa màu đào, được vài thị nữ dìu đỡ, đang ngóng về phía bên này.
Thời Thư tặc lưỡi, Hứa Hành Môn cũng nhìn thấy: "Tạ huynh, lòng lang dạ sắt, tiểu tiên một tấm chân tình, chi bằng huynh mang nàng về Đông Đô luôn đi."
Tạ Vô Sí: "Không xứng, thôi vậy."
Thời Thư ngồi xổm trên bậc xe, cắn một cọng cỏ trong kẽ răng, nhướng mày lên.
Trong lòng nghĩ: Bọn họ không xứng với ta.
Bên ngoài lại nói: Ta không xứng với nàng.
Hứa Hành Môn phe phẩy quạt, cười nói: "Tối qua bị huynh từ chối khóc cả đêm, sáng nay lại muốn khóc, e rằng hai con mắt sưng như trứng gà rồi."
Tạ Vô Sí không nói gì, nhưng đôi mày mắt lại lạnh lùng vô cùng.
"Vậy thì hẹn gặp lại ở Đông Đô lần sau, huynh đệ ta đến sẽ tìm huynh uống rượu. Dù là hòa thượng hoàn tục, cũng nên phá giới một phen chứ."
Hai người kia rời đi, Tạ Vô Sí quay người lại, đặt thư và nhân sâm mang cho Bùi Văn Khanh lên xe ngựa.
Thời Thư ngồi xổm trước mặt hắn, cho đến khi Tạ Vô Sí cũng lên xe, mới nhích người qua một chút nhường chỗ: "Chuyến đi xa này mất khá lâu, đã lâu không gặp Lai Phúc, không biết nó có nhớ ta không."
Tạ Vô Sí: "Ngươi nuôi nó tốt, tất nhiên là nhớ rồi."
Xe ngựa lăn bánh trên quan đạo, chạy về nơi xa hơn nữa.
Thời Thư uống nước xong, lau miệng: "Hôm qua gặp Hứa Thọ Thuần, hắn nói với ta một đống chuyện kỳ quặc."
"Chuyện gì?"
Thời Thư kể lại lời Hứa Thọ Thuần: "Hình như hắn có tâm ma."
Tán cây rợp bóng đổ loang lổ trên xe ngựa, Tạ Vô Sí nói: "Hứa Thọ Thuần là sĩ nhân của Thanh Uyển, xuất thân tam bảng, là dòng dõi thư hương trăm đời, vốn nên làm gương mẫu cho sĩ nhân, nhưng càng có nhiều thì càng sợ mất. Vinh hoa của hơn ngàn người họ Hứa ở Trường Dương đều đặt lên vai hắn, cho nên không thể, cũng không dám làm chuyện quá khích, vì vậy mới u uất như thế."
"Chuyện quá khích?"
Thời Thư nghiêng đầu nhìn hắn, khi ánh mắt chạm nhau với Tạ Vô Sí liền lập tức quay đi.
Ánh nắng buổi sớm chiếu lên sống mũi trắng trẻo, cao thẳng của hắn, Thời Thư ngồi xếp bằng, vài sợi tóc bị gió thổi rối, nhưng vẫn không làm mất đi vẻ sáng sủa thanh tú.
Tạ Vô Sí dời ánh mắt: "Dựa vào bóng mát tổ tiên, vinh hoa phú quý, những gia tộc như thế tồn tại chẳng khác gì chó giữ cửa cho chủ, chỉ đâu cắn đó. Mười năm trước hắn cùng Bùi Trực gây ra chuyện, Bùi Trực xuất thân nghèo hèn bị đánh chết tại chỗ, còn hắn nhờ có gia tộc bảo vệ mới sống sót."
Thời Thư khựng lại: "Bọn họ đã làm gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!