ฅ^•ﻌ•^ฅ Edit by meomeocute ฅ^•ﻌ•^ฅ
Vừa nghĩ, mồ hôi lạnh sau lưng Thời Thư tuôn ra, có chút hối hận sau khi mọi chuyện đã rồi.
"Tối qua đã làm gì vậy! Đã thấy đến đùi hắn rồi, chưa nói đến việc không chạy trốn, lại còn thuận theo hắn mà xem cả hình xăm nữa!"
"Uống rượu hỏng việc, đời này tuyệt đối không bao giờ uống nữa."
Thời Thư như trời sập, ôm trán. Vừa nãy Tạ Vô Sí ra ngoài mặc một bộ nho sam, dù không dùng loại vải quý, nhưng hắn rõ ràng ở hiện đại đã rất chú trọng đến trang phục, áo rộng tay rộng tìm người đặt may, dáng vẻ đoan chính lại thanh thoát như tùng bách, chỉ nhìn vẻ ngoài thôi đã đủ mê hoặc lòng người với vẻ thanh cao.
Hình xăm không phải là dâm văn, nhưng của Tạ Vô Sí thì chưa chắc. Lại còn dang chân ra, để Thời Thư nằm lên đầu gối hắn mà xem.
Thời Thư ôm trán ít nhất nửa tiếng.
Xong rồi. Toi rồi.
Không phải cảm thấy Tạ Vô Sí không tốt, chỉ là không thích hợp. Nhìn chân người khác, nhìn đồ riêng tư, thật kỳ cục, dù có chút không nói rõ được kỳ cục ở chỗ nào, nhưng trực giác Thời Thư mách bảo cực kỳ kỳ cục.
Cậu ngồi xổm đủ rồi, bế Phục Linh lên: "Đợi về Đông Đô, con sẽ theo Lâm Dưỡng Xuân làm tiểu dược đồng, không theo ta nữa đâu. Tối qua không mang con theo, hôm nay ta sẽ ra ngoài chơi với con cả ngày."
Thời Thư vừa ra khỏi thư viện, thằng bé con đó đã níu vạt áo sau của cậu, không ngừng dẫm lên gót chân cậu.
Thời Thư ra phố một chuyến, hôm nay vẫn náo nhiệt, Lễ Hội Chỉ Đỏ sẽ náo nhiệt trọn ba ngày.
Cậu không thích dắt người, trẻ con cũng không thích dắt, bèn đưa tay áo cho Phục Linh nắm, hai người chạy ra ngoài. Phục Linh rất thích cậu, nhưng Thời Thư mới mười tám tuổi, cậu vẫn chưa gánh vác nổi việc chăm sóc một đứa trẻ cả đời, huống hồ còn là xuyên không.
Đi đến Tú Các, Thời Thư đứng dưới lầu xem náo nhiệt, buổi trưa bị hạ nhân của Hứa Hành Môn nhận ra: "Công tử, huynh trưởng của ngài và chủ nhân nhà ta đang dùng bữa ở Túy Hồng Lâu, công tử bây giờ có đi không?"
Hứa Hành Môn và Tạ Vô Sí, những người này nói chuyện đều là những vấn đề vĩ mô, chính sự quốc gia, Thời Thư nghe không hiểu: "Không đi, ta tự đi dạo trên phố một lát."
Hạ nhân nói: "Thật sự không đi sao? Không đi thì tiếc lắm đó, chủ nhân hôm nay mời ngự trù trong cung đến, là bữa tiệc tiếp khách nổi tiếng nhất phủ Thiệu Hưng, ngươi mà bỏ lỡ thì thật uổng phí khẩu phúc đó!"
Thời Thư suy nghĩ kỹ: "Không phải vì ăn, đơn thuần là thích xem đầu bếp, đi thôi."
"..."
Hạ nhân đó dẫn cậu một mạch đến Túy Hồng Lâu, nghe nói là tửu lầu xa hoa nhất phủ Thiệu Hưng, nhìn thấy lầu cao tầng tầng lớp lớp, nghe nói những lầu gác cao cấp như thế này, một bữa ăn thôi cũng tốn kém bằng cả năm chi phí sinh hoạt của người bình thường! Tương tự như khách sạn năm sao thời hiện đại.
Thời Thư dắt Phục Linh đến ngoài cửa, nghe thấy vài người trò chuyện.
"Thế mà lại mời cả Tiểu Loan Tiên đến ư?"
"Tiểu Loan Tiên từ trước đến nay không nể mặt ai, ngay cả Thế tử vương gia Đông Đô đến cũng không dễ dàng lộ diện. Lần này vậy mà lại ôm đàn tỳ bà đến Túy Hồng Lâu, hiếm thấy thật."
"Tối qua thuyền hoa nhà Chu kéo cung, các ngươi không thấy sao? Khí thế hùng dũng, sức mạnh cường tráng, Tiểu Loan Tiên từ trước đến nay không thích công tử bột, chỉ thích người hào hiệp, có lẽ vì vậy mà đến."
"..."
Thời Thư dừng bước, cậu lùi lại, xuyên qua tấm bình phong thấy một bóng lưng yểu điệu, móng tay son thoa nhẹ, trên đầu cài đầy vàng ngọc, lộ ra một đoạn gáy trắng như tuyết.
Đám công tử văn nhã này đều phải thuận theo lời nàng mà nói, không dám có một câu trái ý.
Bóng lưng đó ngồi cách một ghế ở bên trái Tạ Vô Sí, xem ra có người cố ý mai mối.
Thời Thư gãi cằm, nói: "Tự nhiên thấy hơi khó chịu, các ngươi cứ ăn đi, ta không vào đâu."
Thời Thư ôm Phục Linh, lập tức một mạch chạy nhanh: "Đi mau, để huynh chúng ta hẹn hò đi."
Phục Linh tuy nhỏ, Thời Thư cũng xưng hô huynh đệ với cậu bé, mua một xâu kẹo hồ lô cho cậu bé: "Tiểu đệ, mau ăn đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!