ฅ^•ﻌ•^ฅ Edit by meomeocute ฅ^•ﻌ•^ฅ
🌟🌟🌟 (Thêm chương, sửa đổi)
Ngoài cửa sổ vang lên tiếng pháo nổ, năm màu rực rỡ chợt rọi sáng cả gian phòng, chiếu lên đôi mày và khóe mắt trắng ngần của Thời Thư.
Tiếng ồn ào bàn tán từ phòng bên cạnh lại ùa vào tai, làm đầu óc Thời Thư nổ tung.
Một bàn tay lạnh lẽo lướt qua, cùng với cảm giác cơ bụng ấm nóng chạm vào tay, cơn say của Thời Thư cuối cùng cũng tỉnh hẳn!
Mặt cậu trắng bệch kinh ngạc: "Tạ Vô Sí, ngươi."
Ngươi!
Thời Thư thậm chí không dám cúi đầu! Nhưng thứ trong tầm mắt vẫn không thể phớt lờ!
Hắn để tay Tạ Vô Sí phủ lên mu bàn tay cậu, lòng bàn tay cách nhau gang tấc. Cậu cảm nhận được những múi cơ bụng rắn chắc, cảm giác vô cùng đầy đặn và cứng cáp, nhiệt độ cũng rất cao.
Thời Thư "Oa!" một tiếng kêu lên, cả cánh tay rút ra đều mềm nhũn. Cậu ngẩng đầu điên cuồng chất vấn Tạ Vô Sí: "Ngươi đang làm gì! Ngươi muốn làm gì!"
Tạ Vô Sí dùng khăn vắt ngang thắt lưng: "Đã nhìn rõ chưa?"
Đầu óc Thời Thư choáng váng, thật vô lý, thật vô lý! Thật hoang đường! Cậu đã thấy của Tạ Vô Sí, nhưng hắn lại vô cùng điềm tĩnh.
Thời Thư chưa bao giờ sờ cơ bụng đàn ông, cậu sẽ lăn lê bò càng, mặt đỏ bừng chạy trốn, nhưng Tạ Vô Sí quá đỗi điềm tĩnh, ngươi thậm chí không thể tưởng tượng hắn đã được giáo dục kiểu gì.
Thời Thư: "Ngươi, ngươi, ngươi, ta đâu có nói muốn chạm vào!!! Sao lại tự ý như vậy!"
Tạ Vô Sí: "Ta kéo áo lên rồi, đáng sợ lắm sao?"
Thời Thư xoa cánh tay mềm nhũn, ngón tay còn vương lại cảm giác chạm vào, kêu lên: "Không phải vấn đề đáng sợ hay không, ngươi thật là ph*ng đ*ng!"
Thời Thư không nhịn được: "Ngươi
- cái tên dâm phu này!!!"
Sau tiếng kêu thốt ra từ tận đáy lòng, một khoảng không im lặng.
Tạ Vô Sí bị dùng từ ngữ đó, không những không tức giận mà còn mỉm cười: "Ừm, vậy bây giờ không khí đã đến mức này rồi, lần trước ta nói có thứ chưa cho ngươi xem."
Thời Thư thở hổn hển, sự chú ý của cậu vậy mà lại bị chuyển hướng: "Thứ gì?"
Tạ Vô Sí: "Hình xăm, muốn xem không?"
"À?"
Tạ Vô Sí quay đầu chỉ xuống: "Cậu chớp mắt một cái là có thể thấy, sao không xem?"
Thời Thư nhìn hắn, tâm trạng có thể dùng từ cổ lỗ sĩ "sụp đổ" để miêu tả, trước khi xuyên không cậu là một nam sinh đại học trong sáng, sau khi xuyên không tam quan của cậu bị chấn động dữ dội, lối sống hoàn toàn thay đổi thì thôi đi, vậy mà, còn quen biết một người đàn ông như thế này!
Thời Thư thường có cảm giác tách rời, luôn cảm thấy quen Tạ Vô Sí là một giấc mơ, bởi vì trong bất kỳ quỹ đạo cuộc đời nào của cậu, tuyệt đối sẽ không có giao thoa với người này, dù có chăng cũng chỉ là một thoáng gặp gỡ, cả hai sẽ tránh xa nhau.
Điều đáng sợ hơn là, Thời Thư phát hiện ngưỡng chịu đựng của mình đang tăng lên! Trong đầu lại dâng lên cảm giác choáng váng sau khi say rượu.
Thời Thư: "Huynh giờ không mặc áo quần, huynh bảo ta nhìn chân huynh, ta có nhìn được không?!"
Tạ Vô Sí: "Cứ nhìn đi, ta che kỹ, không để ngươi thấy những thứ khác."
Lời của Tạ Vô Sí như muốn chia sẻ tác phẩm nghệ thuật của hắn với Thời Thư, mà tác phẩm nghệ thuật này rõ ràng giấu ở nơi riêng tư của hắn, là một bí mật được che bằng một tấm khăn. Mu bàn tay Tạ Vô Sí đang ấn tấm khăn gân xanh nổi lên cuồn cuộn, che giấu tính công kích của hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!