Chương 40: Hình xăm trên 🌟🌟🌟

Edit by meomeocute

🌟🌟🌟 ( Sửa đổi nhỏ)

"Ngươi không hiểu rượu, thì phẩm được gì chứ."

Thời Thư: "Không biết uống thì không được học à?"

Tạ Vô Sí vén áo ngồi xuống, nhận lấy bầu rượu: "Rượu còn được gọi là 'mị dược', có tác dụng khơi gợi t*nh d*c, là chất k*ch th*ch của tình ái. Cậu thích thì có thể uống thêm vài chén."

Tay Thời Thư lập tức giật lại như bị rắn cắn: "...Á?"

Tạ Vô Sí: "Nói chung là có thể khiến người ta thả lỏng cảm xúc, vui vẻ."

"Hừ, ta không tin, cứ uống thôi. Không ai có thể làm loạn tâm trí của thiên sứ chính nghĩa như ta, ngồi gần mà không loạn, ngươi hiểu không? Ta không phải là loại dâm ma như ngươi đâu

- cái này không cay, ngọt."

Tạ Vô Sí khinh bỉ cười: "Muốn uống rượu mạnh à? Chủ quán."

Nghe vậy, người chèo thuyền đang chống sào đáp lời: "Ở trong cái nia đó, phiền tự mình đi sàng, sàng được bao nhiêu thì lúc xuống thuyền tính tiền!"

Tạ Vô Sí dẫn Thời Thư vén giỏ tre lên, bên trong có mấy vò rượu, mở ra là những vò rượu với độ cồn khác nhau, có rượu nếp cái hoa vàng đặc sản địa phương, còn có rượu hoa, hoa điêu, mạch khúc, và cả rượu đốt. Thời Thư múc một bát rượu nồng nhất, quay về ngồi trước bàn nhỏ.

Nói thật, giờ phút này Thời Thư đang rất vui vẻ.

"Cái này có khác gì đi du lịch đâu! Nguyên bản hương vị."

Tạ Vô Sí dốc rượu vào họng: "Đúng vậy. Bách tính đáng thương khi chiến tranh, nhưng những lúc lễ tết có hy vọng thế này, lại thấy vạn vật đáng yêu trở lại."

Thời Thư nhấp từng ngụm nhỏ: "Ta thích lễ tết, ngày nào cũng là lễ tết thì tốt biết mấy."

Càng đến gần sân khấu hát và lầu thêu, người thuyền phu dừng thuyền ở một vị trí ngắm cảnh thích hợp, nói một câu "Hai vị nếu muốn về thì thắp đèn lồng lên", rồi bước lên các ván thuyền khác nhảy lên bờ.

Thời Thư: "Hắn cũng đi xem náo nhiệt à?"

Tạ Vô Sí: "Để lại không gian riêng tư, không tốt sao?"

"Được thôi, đúng là không tệ. Có ông chủ ở đây ta hơi không tự nhiên, hắn đi rồi thì tốt. Cảm giác ngồi thuyền thật tuyệt!"

Thời Thư phấn khích tay chân không ngừng nghỉ, nằm sấp trên boong tàu vớt cá. Không ngờ, tay hắn bỗng vớt được gì đó, nhấc một cục đen kịt ướt sũng lên nhận diện một lát: "Tạ Vô Sí, quần áo của ai rớt xuống sông vậy?"

Tạ Vô Sí cũng ngước mắt lên nhìn, cau mày: "Vứt đi. Mẹ cậu không dạy cậu đừng tùy tiện nhặt đồ sao?"

Thời Thư: "Sao vậy?"

"Đây không phải quần áo, mà là yếm."

"Á?!!! Yếm?!"

Thời Thư "xoạt" một cái ném xuống sông, múc nước rửa tay: "Yếm thì ta biết rồi, đồ cuồng đồ! Eo! k*ch th*ch vậy sao? Yếm mà cũng rớt xuống nước..."

"Cậu đoán xem?"

Tạ Vô Sí bưng chén rượu, ánh mắt mơ hồ rời khỏi người Thời Thư: "Lễ Tình nhân trùng hợp là lúc nam nữ yêu đương, nhờ vào cồn hoặc không khí lễ hội k*ch th*ch, con người dưới sự k*ch th*ch của dopamine sẽ càng khao khát tình yêu, do đó cảm xúc khó kiềm chế hơn."

"Nam nữ yêu đương cũng không phóng khoáng đến mức này chứ? Cô gái này còn vứt cả quần áo."

Tạ Vô Sí đính chính: "Cậu vớt được là yếm của nam giới. Đương nhiên, đối tượng là nam hay nữ thì khó mà loại trừ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!