Edit by meomeocute
"Công tử trông thật tuấn tú..."
"Chỉ uống một chén với tiểu nhân thôi được không? Ừ?"
Trước mắt là những khuôn mặt được trang điểm đậm, đầy quyến rũ, nhìn là biết là thường xuyên hầu hạ người khác, vô cùng thuần thục trong chuyện nam nữ, đồng thời cũng buông thả, dễ dàng và lố lăng đến mức cực điểm. Một người giơ tay ra kéo thắt lưng của Thời Thư, xoay từng vòng, ném ánh mắt đầy ẩn ý và lời nói đầy gợi dục.
"Công tử thích kiểu nào?"
"Công tử nếu thích kiểu cường tráng thì ở đây cũng có, cao lớn vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn, trông như một vị hảo hán mạnh mẽ."
"Công tử nếu thích kiểu mềm mại, ở đây cũng có, không chỉ cửa sau được bảo dưỡng tốt, mà đôi tay cũng mềm mại trắng trẻo như không có xương, đảm bảo công tử sẽ không uổng công đến đây~"
Thời Thư, một cậu bé ngây thơ, chưa từng thấy cảnh tượng này, trong lòng hoảng hốt, cảm giác không gian bị xâm lấn khiến da đầu Thời Thư nổi gai ốc, xung quanh chỉ toàn đàn ông, cô độc không nơi nương tựa, hoảng hốt trèo lên người Tạ Vô Sí, vừa trèo vừa kêu.
"Đậu má đậu má, đừng như vậy, huynh đệ đừng như vậy! Ta không thích đàn ông."
"Đừng đụng ta đừng đụng ta đừng đụng ta! Ta không có hứng, làm ơn đi tìm người khác cảm ơn, đừng chạm vào ta!"
"A!"
Thời Thư bị bất ngờ nắm lấy lưng, đâm thẳng vào lòng Tạ Vô Sí, đập vào mắt vàng vọt, tai và cổ đều run lên.
Thật sự quá đáng sợ, ở hiện đại Thời Thư nói chuyện với con gái cũng đỏ mặt, huống chi là một đám sói tình. Thời Thư xấu hổ vội vã lao vào người Tạ Vô Sí, bộ quần áo nghiêm chỉnh, gọn gàng bị Thời Thư kéo xộc xệch, Tạ Vô Sí một tay ôm lấy Thời Thư.
Xung quanh, thấy thiếu niên thuần khiết bị đám người có kinh nghiệm phong nguyệt trêu chọc như vậy, không thể nhịn cười, trên boong tàu tràn ngập không khí vui vẻ.
"Thật thú vị, vẫn là những người trẻ tuổi đáng thương."
"Ha ha ha, tai đỏ như ớt, giống như con thỏ bị hoảng sợ."
"Không ra gì, chưa thấy qua phụ nữ, cũng chưa thấy qua đàn ông."
"..."
Hứa Hành Môn phe phẩy quạt xếp, mỉm cười nhẹ, Hứa Hành Phong thì dựa vào ghế, người hầu xoa vai cho hắn, gương mặt thư giãn thoải mái: "Hai vị không cần phải quá câu nệ, tự nhiên mà thôi."
"Cạch --" Tạ Vô Sí vứt chén rượu trong tay, ánh mắt từ từ quét qua những người xung quanh.
"Các vị công tử tối nay thấy nhàm chán sao?"
Tạ Vô Sí gạt tay đang bám vào lưng Thời Thư, đứng dậy, lúc này ánh sáng đèn lồng lờ mờ chiếu sáng, cơ thể Tạ Vô Sí cũng được ánh đèn soi rõ, đôi mắt và lông mày mơ hồ lấp lánh.
Tạ Vô Sí liếc nhìn xung quanh chiếc thuyền, nói: "Ta và đệ đệ xuất thân từ một ngôi chùa trong núi, chùa bị binh lửa tàn phá, ta mới trốn đến Nam Tự, tình cờ có cơ hội trở thành gia phó cho phủ thế tử. Trước đó ta và đệ đệ chỉ giữ chùa, ngày ngày làm nước, chặt củi, niệm Phật, chỉ biết một chút chữ, còn về chuyện phong nguyệt tao nhã, ta chẳng hiểu chút nào."
Thời Thư: "Đúng vậy, ta không thích."
Về phần Tạ Vô Sí có nhu cầu t*nh d*c, lúc bên gia đình thì gần như muốn nuốt người vào bụng, nhưng trước mặt người ngoài, Tạ Vô Sí luôn giữ vẻ trong sạch, lạnh lùng và cao thượng.
Hứa Hành Môn nghe ra được ẩn ý trong lời nói: "Ồ, Tạ huynh chê những thiếu nữ sao?"
Tạ Vô Sí: "Chỉ là không có hứng thú với con đường này, nhưng cũng không muốn làm phật lòng các công tử, thế này nhé," hắn bước đi trên sàn gỗ một vòng, "Thuyền này có tầm nhìn rất rộng, có thể nhìn rõ cả tòa Miêu Các đối diện."
Hứa Hành Môn: "Tạ huynh muốn sang bên đó ngắm cảnh sao?"
Tạ Vô Sí nói: "Không, Miêu Các cách thuyền này trăm bước, có một chiếc chuông gió treo ở mái hiên, lấy cung tên ra, ta bắn trúng chiếc chuông gió đó, cho các công tử giải trí."
Hứa Hành Môn nở một nụ cười, nhưng sau đó vẻ cười tắt dần trên mặt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!