Edit by meomeocute
"Phu nhân Hồng Tuyến ném tú cầu linh nghiệm trăm lần như một! Ta gần ba mươi tuổi rồi còn chưa thành thân, chỉ trông cậy vào cái này thôi, sao lại bị một tên đàn ông cướp mất rồi?"
"Ta có muốn cướp cũng không cướp được!"
"Mấy người đàn ông không được cướp tú cầu! Cướp rồi thì cưới nhau luôn đấy!"
"Ê, hai người họ còn cầm cầu bỏ chạy kìa!"
"......"
Âm thanh ồn ào theo gió rít qua tai, Thời Thư kéo Tạ Vô Sí chạy một mạch, rời khỏi đám đông chen chúc quanh đài, tới một góc phố vắng người hơn.
"Hộc... hộc... hộc..." Thời Thư chống đầu gối th* d*c, "Chỉ chớp mắt mà suýt chút nữa đã thành thân rồi à?"
Tạ Vô Sí buông tay ra khỏi bàn tay đang kéo mình, bàn tay gầy gò rõ nét ấy lướt nhẹ qua dây tua đỏ rủ xuống, quả cầu đỏ rung rung, chính là tú cầu Thời Thư ném xuống ban nãy.
Thời Thư thuận miệng nói: "May mà ngươi bắt được, đổi lại là người khác, lại chẳng rõ ràng được gì."
Tạ Vô Sí thản nhiên nói: "Đổi lại là ta, thì rõ ràng được chắc?"
"Phải rồi, đàn ông vẫn dễ nói chuyện hơn. Đi thôi, chỗ này náo nhiệt quá." Thời Thư quay lưng lại, "Tú cầu cũng vô dụng, xem có trả lại hay vứt đi."
Tạ Vô Sí cất tú cầu đi: "Khó có dịp gặp chuyện kỳ lạ thế này, giữ lại cũng hay."
Phu xe vẫn đang đợi tại chỗ, chuẩn bị tìm một khách đ**m nghỉ ngơi. Thời Thư chẳng mấy để tâm tới chuyện tú cầu: "Đi mau đi, ta sợ có người đuổi theo thật, mấy kẻ reo hò kia đúng là quỷ quái."
Biết đâu thật sự ném hắn vào Tú Các, thay bộ hồng y rồi bắt cưới người ta, Thời Thư không cam lòng chút nào, hắn vẫn là một thiếu niên trai tân đây này.
Vừa định giục phu xe rời đi, phía sau lại vang lên một giọng nói.
"Nhị vị xin dừng bước."
Hai vị công tử cao ráo tuấn tú, giữa ánh hoàng hôn mặc trang phục tơ lụa sang quý, toàn thân toát ra khí chất cao quý thoát tục, tay áo rộng màu trắng bị gió thổi bay phần phật, đang tiến về phía họ.
Thời Thư lập tức đứng sững lại: "Lẽ nào tới đòi tú cầu? Keo kiệt thật đấy, thế là mất luôn món kỷ niệm rồi."
Tạ Vô Sí liếc hắn một cái, không nói gì.
Người lớn tuổi hơn trong hai người kia đưa tay hành lễ: "Tại hạ là Hứa Hành Môn, nhị vị đây có phải họ Tạ?"
Thời Thư: "Các ngươi là ai?"
"Ồ, quả nhiên là rồi," Hứa Hành Môn cười như nắng ấm ba xuân, "Hai vị cầm thư của Bùi Văn Khanh đến Hạc Động Thư Viện tìm người, Hứa Thọ Thuần chính là phụ thân của ta, còn đây là đệ đệ ta, Hứa Hành Phong."
Thời Thư: "Thì ra là phụ thân các ngươi, trùng hợp thật đấy!"
Hứa Hành Môn nói: "Ha ha ha, vừa nãy đi ngang qua Tú Các thấy huynh đài bị kéo lên đó, dung mạo không tệ, lại thấy còn một vị huynh đệ khác nên cả gan tới hỏi thử. Phụ thân ta gần đây đang bế quan tu tâm, mời nhị vị ở lại hai ngày. Đường xa núi cao, vất vả lắm, cứ để tại hạ tiếp đãi."
Vị công tử tao nhã đó xoay người, "Hai vị dùng bữa chưa? Vừa hay ta đã đặt một chiếc họa thuyền trên sông, mời nhị vị."
Thời Thư nhìn Tạ Vô Sí: "Có tiệc miễn phí, đi không?"
Vừa dứt lời, vị Hứa Hành Phong trẻ hơn nhíu mày, liếc hắn một cái rồi nhẹ nhàng hừ lạnh. Trong ánh mắt dường như có vài phần khinh thường, nhưng lại không thể không tiếp đón.
Thời Thư bắt gặp ánh nhìn đó, không dám chắc có phải mình nghĩ nhiều không, bèn vò vò d** tai coi như không thấy.
Tạ Vô Sí đã cất bước: "Đi thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!