Edit by meomeocute
Tạ Vô Sí: "Không quên. Ta cũng vừa định nói với ngươi, đêm đó ta choáng đầu dữ dội, lúc phát bệnh thì không giữ được chừng mực, chạm vào ngươi là lỗi của ta. Nếu ngươi cần một lời xin lỗi, ta có thể lập tức nói."
Thời Thư chờ câu sau, đợi một lúc: "Hết rồi à?"
Tạ Vô Sí: "Ngươi còn muốn nghe gì nữa?"
Còn muốn nghe gì nữa? Cái gì gọi là "ngươi còn muốn nghe gì nữa"? Thời Thư lập tức cảm thấy thế công thế thủ đảo ngược, mấy hôm nay y cứ thấy có gì đó là lạ, cái lưỡi của Tạ Vô Sí như vẫn còn luồn lách trong miệng y, thật khó mà phớt lờ. Làm cho mỗi lần gặp Tạ Vô Sí là y lại thấy ngượng ngập, chẳng biết nói gì cho phải.
Tạ Vô Sí: "Ba ngày nay ngươi không thích ở lại khách đ**m, cứ chạy ra ngoài, có phải vì vừa thấy mặt ta liền liên tưởng lung tung, để tránh ta nên mới đi không?"
"Nếu có hiểu lầm như thế thì để ta nói rõ, ta không thích ngươi."
Thời Thư: ".................."
Phu xe đang "hự hự!" thúc ngựa nghe thấy động tĩnh thì quay lại nhìn bọn họ.
Thời Thư: ".................."
Nhìn cái gì?
Thời Thư vội vã quay mặt đi: "Được rồi, biết rồi, chuyện này đã là ngoài ý muốn thì không nhắc nữa."
Thật kỳ lạ, đã hôn đến mức ấy mà chỉ như vậy thôi à?
Thành thật mà nói, Thời Thư vẫn còn nghĩ đến, tuy rằng Tạ Vô Sí cũng là nam, nếu khi đó hắn đang trong trạng thái không tỉnh táo, còn mình lại là người duy nhất ở cạnh hắn. Hắn bất đắc dĩ kéo mình lại hôn mấy cái, vì thời gian quá dài--
Có để lại bóng ma tâm lý gì cho Tạ Vô Sí không?
Dù sao thì hai người đều không phải đồng tính mà lại phải cuồng nhiệt hôn nhau, nhất định đều là nạn nhân. Vậy đây là ý gì? Giả vờ như không có chuyện gì à, khiến Thời Thư ngược lại cảm thấy có một bụng khí chẳng biết trút đi đâu.
Là sao chứ?
Thời Thư càng nghĩ càng lẩm bẩm: "Không thích ta? Ta đã từng phô trương trước mặt ngươi à? Hay ta từng suy đoán kiểu đó về ngươi?"
Càng nghĩ càng thấy nhạy cảm: "Này, Tạ Vô Sí, là sao hả! Ta có cầu ngươi thích ta đâu? Ngươi nói rõ ra!"
"Nói rõ ra! Ngươi đừng tưởng ta nghĩ là ngươi thích ta nhé? Mẹ nó, ngươi giả tạo thật đấy, ngươi là loại đàn ông vĩ đại lắm à? Ta đã nói là ta sợ đồng tính, không cần đàn ông thích ta! Ngươi lại còn suy diễn về ta thế này."
"Này! Tạ Vô Sí, nói gì đi chứ!"
Thời Thư líu ríu không ngừng, Tạ Vô Sí thì giữa những tiếng ồn đó vẫn nhẹ nhàng vuốt phẳng tờ giấy mà viết nhật ký. Xe ngựa băng qua những rặng cây cao thấp và con đường lớn, đi theo tuyến đường quan phủ mà hướng về phía Đông Đô, làm chim chóc trong rừng xanh bị giật mình bay tán loạn.
Vì nhận được thư của Bùi Văn Khanh, nên bọn họ rẽ đường đi ngang qua huyện Trường Dương một chuyến.
Ánh nắng lọc qua kẽ lá chiếu xuống từng đốm sáng, rọi lên sống mũi cao thẳng của Thời Thư, y lim dim ngái ngủ. Không biết xe đi tới đâu rồi, Thời Thư bỗng nghe thấy một trận "soạt soạt soạt" vang lên, là âm thanh nước chảy xiết hai bên bờ.
"Gì vậy, để ta xem xem."
Tạ Vô Sí ngẩng đầu, ánh mắt dõi theo bóng thiếu niên.
Thời Thư lảo đảo đứng dậy trên xe ngựa, nhảy xuống xe, chạy về phía có âm thanh vọng lại, đi vào một rừng trúc mịt mờ rồi đứng lại trên một vách đá.
Trước mặt là một con sông lớn trắng xóa cuồn cuộn chảy, hai bên là vách núi đá vôi dốc đứng, từng nhóm người đông như kiến tụ tập ở nơi dòng nước chảy xiết, có người truyền bao cát, chuyển đá, mò mẫm trong lòng sông, bị dòng nước cuốn xối khiến mặt mày méo mó, đang ra sức di chuyển bùn cát lấp sông ra khỏi dòng chảy.
Ngoài những Tráng Hán và phu dịch, còn có hai ba chiếc quan thuyền cột buồm son đỏ neo ở gần, các thái giám quan phủ và nha dịch tay cầm roi, ánh mắt như chó săn nhìn chằm chằm đám khổ dịch, ai hơi lười biếng một chút liền có tiếng thét chói tai vang lên, roi quất xuống tàn nhẫn.
Thời Thư: "Con sông hiểm trở thật... Những người này... đang làm gì vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!