Edit by meomeocute
Thời Thư đứng ngây tại chỗ một lúc, sống lưng bỗng nổi gai ốc: "Ngươi coi ta là hạng người gì? Tạ Vô Sí."
"Không nhìn à?"
Thời Thư: "Ta lại đi thừa cơ lúc người ta nguy cấp? Mỗi lần giúp ngươi lau chân ta đều nhắm tịt mắt, đùa gì chứ, đừng nói là hình xăm, ngay cả cái đó của ngươi ta cũng chưa từng thấy."
Tạ Vô Sí nhàn nhạt nói: "Vậy thì đáng tiếc thật, ta tưởng ngươi sẽ nhìn."
"Quái quỷ gì vậy, ta là nam nhân, sao phải nhìn g*** h** ch*n ngươi." Thời Thư nói, "Ngươi còn tự dưng hỏi ta. Cái dâm văn đó của ngươi thì có sức hấp dẫn gì với ta?"
Nghe thấy cái gáo nước rơi tõm xuống nước, lặn rồi nổi lên tạo thành bọt nước. Tạ Vô Sí cụp mắt trong yên lặng: "Tay đau."
"Thiếu gia à."
Thời Thư đành phải quay lại, giữa làn sương mờ mịt thò tay vào thùng tắm mò lấy cái gáo nước, thấy lòng bàn tay bị chồng chéo vết thương của Tạ Vô Sí, "Thôi được, nể mặt ngươi là một phế nhân, ta chăm thêm một ngày nữa."
Thùng gỗ là hàng mới làm ở trong thành gần đây, mép gỗ thô ráp, còn lởm chởm vài cái dằm nhỏ. Đường kính quá rộng, Thời Thư xắn tay áo lên đến khuỷu, đỡ lấy tóc hắn tránh bị kẹt vào mép.
Khi cổ tay Thời Thư xoay lại, Tạ Vô Sí lấy ngón tay chạm nhẹ vào vết mẩn đỏ trên cánh tay y: "Ngươi bị dị ứng à?"
Thời Thư: "...Ồ, ngươi nói cái này à? Phòng chất đầy củi ẩm ướt, mấy con vật nhỏ bò loạn, nửa đêm ngủ bị con rết bò qua."
Tạ Vô Sí rủ mắt: "Tháng này ngươi theo ta đến phủ Thư Khang, chịu không ít khổ."
"Không sao, cũng coi như mở rộng tầm mắt."
Thời Thư vốn không phải là người quá kiên cường, có phần như thiếu hụt gì đó, chẳng hạn như nội hao hay mức độ cảm nhận đau đớn, quẳng y vào một môi trường bẩn thỉu lộn xộn, y vẫn có thể lầm bầm sống sót qua ngày, dù gà bay chó sủa.
"Chiều nay có thể ăn một bữa ngon không, ăn xong ta phải ngủ một giấc cho đã, thời gian này thật sự mệt quá rồi."
Thời Thư bắt đầu tính: "Từ Đông Đô đi bộ đến đây, vừa đến phủ Thư Khang thì gặp ngay dịch bệnh, giúp Thái y Lâm cắt thuốc sắc thuốc, mỗi ngày ít nhất chăm hơn trăm giường bệnh. Rốt cuộc chỗ này ngươi lại bệnh nữa, ngày nào cũng canh ngươi có tỉnh không, hầu hạ ngươi ăn mặc, còn ở phòng chất củi mấy ngày trời."
"Nghĩ kỹ lại, mẹ nó, ta cũng giỏi thật đấy chứ!"
Tạ Vô Sí đặt tay lên mép thùng tắm, khẽ cười: "Đúng là giỏi."
"Một chút thực lực nhỏ bé, nam nhân bọn ta đều thế cả, có khổ cũng chẳng than."
Thời Thư bắt đầu tự mãn. Y vốn dĩ đã rất trắng trẻo tuấn tú, có thể gọi là tuấn mỹ khiến người ta khó quên, từng chơi video ngắn, một đoạn quay đầu cũng có đến mấy triệu lượt thích, kiểu trai đẹp vận động, tình đầu mối tình đầu.
Đẹp như vậy, lại có khí chất thiếu niên, môi đỏ răng trắng rất dễ nhìn.
Tạ Vô Sí chăm chú nhìn y, dưới hàng mày đen nhánh là sự tĩnh lặng, hạ tầm mắt xuống.
Thời Thư vừa tự khen xong, lại có sức lực, cầm gáo nước hất lên người Tạ Vô Sí. Nước thuốc bắn lên mặt, Tạ Vô Sí nghiêng đầu tránh, nước lại bắn lên sống mũi thẳng và hàng mi dài. Trong phòng không khí hòa hợp, cuối cùng thì Tạ Vô Sí cũng khỏe lại, Thời Thư cũng không còn tâm trạng như đi tế sống lúc rưới thuốc cho hắn trước kia nữa, động tác rất thoải mái.
Khi múc thêm một gáo nữa, tay Thời Thư bị Tạ Vô Sí giữ lại: "Đủ rồi."
Thời Thư vừa xoay cái gáo vừa nói: "Lại giữ khoảng cách rồi, lúc ngươi nằm như sắp chết thì có thế đâu."
Đôi mắt đen nhánh của Tạ Vô Sí tĩnh lặng, chăm chú nhìn Thời Thư, có lẽ vì đường nét ngũ quan hắn vốn đã sắc sảo rõ ràng, ánh mắt trở nên sâu thẳm và thâm trầm, như thanh kiếm nhìn thấu lòng người.
Tuy vừa khỏi bệnh, nhưng hắn ngồi ngay ngắn trong thùng tắm, vai lưng rộng lớn, phong thái thiên bẩm của kẻ bề trên chưa từng phải cầu người, lộ rõ ra, lại khiến người ta có cảm giác uy nghi khiến sống lưng lạnh toát, đúng kiểu người còn trẻ đã nắm quyền.
Thời Thư thấy da đầu tê rần: "Làm sao vậy? Thiếu gia Tạ?"
Nói thật, quen nhau được một hai tháng rồi, vẫn thấy Tạ Vô Sí rất giữ kẽ, rất, vô cùng, cực kỳ. Ánh mắt nhìn người như nhìn chó chẳng thay đổi chút nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!