Edit by meomeocute
Còn hiện tại, Thời Thư vẫn còn một đống việc phải xử lý.
Lâm Dưỡng Xuân đã bị Minh Phượng Ty giám sát, Thời Thư nếu còn liên lạc với hắn sẽ làm lộ vị trí, Tạ Vô Sí chỉ có thể mỗi ngày uống một thang thuốc trừ chướng lưu lại, còn dược dục, đan hoàn và châm cứu của Lâm Dưỡng Xuân thì hoàn toàn không có cách nào tiến hành.
Thiếu một phần thuốc liền thêm một phần lo lắng, Thời Thư trông ngóng từng ngày từng đêm, canh giữ bên cạnh lau mồ hôi cho hắn, mấy lần Thời Thư đang ngủ mơ mà tỉnh giấc, vừa vặn nhìn thấy Tạ Vô Sí đang sốt cao đến mức mồ hôi lạnh rịn ra vì đau đớn. Nhưng Tạ Vô Sí lòng tự trọng cao ngất, không giống những người ở Dược Cục kêu la ầm ĩ, hắn chỉ im lặng chịu đựng.
Thời Thư dùng khăn lau đi mồ hôi cho hắn: "Tạ Vô Sí, ngươi bát tự có cứng cỏi không đấy? Ta nghe nói ngày xưa tranh quyền đoạt vị giống như thi đấu đào thải, sức khỏe tốt mới được tham gia, ngươi có chịu đựng nổi không?"
Thời Thư quỳ trên đống cỏ lau mồ hôi cho hắn: "Ngươi đã nói, ngươi muốn làm hoàng đế."
Còn đứa nhỏ Phục Linh thì cực kỳ ngoan ngoãn, cho ăn thì ăn, cho uống thì uống, chỉ là không chịu lên tiếng, cứ lặng lẽ ngồi chồm hổm bên mép đất.
Đến ngày thứ sáu Tạ Vô Sí hôn mê, trong lòng Thời Thư như có chuông báo động dồn dập, ánh mắt nhìn Tạ Vô Sí không dám rời lấy một khắc: "Hệ miễn dịch nổi điên rồi sao?"
Tạ Vô Sí vẫn giữ vẻ anh tuấn lạnh lùng, trên trán quấn băng, sáu ngày gần như không ăn uống, chỉ nuốt được mấy hạt cơm nước, lông mày vì mồ hôi mà dính lại, đường nét cằm gầy gò thêm rõ rệt.
Hắn bị Thời Thư dùng một sợi dây thừng bện từ áo bông trói vào xà nhà trong phòng chứa củi, Tạ Vô Sí tay chân không an phận, sốt mê man rồi cứ quàng tay kéo hôn loạn lên, nhưng Phục Linh cũng đang ở đây, Thời Thư đành phải dùng vải buộc chặt tay trái hắn để tránh bị hắn khống chế.
"Sao mãi vẫn không đỡ?"
Thời Thư kề sát đầu mũi mình tới gần gương mặt trắng bệch kia, chăm chú nhìn: "Tạ Vô Sí, lúc vừa rời khỏi Lưu Thủy Am, ta từng nói, dù có chết cũng chết cùng nhau, không phản bội lời thề. Ngươi muốn ta phải làm sao?"
"Ngươi muốn ta chết cùng ngươi sao?"
Ánh trăng lờ mờ chiếu xuống, tạo thành bóng tối dưới cung mày của Tạ Vô Sí, Thời Thư lần đầu tiên kề sát đến gần hắn như vậy, trong dòng thời gian lặng lẽ trôi đi mà nhìn hắn.
"Thật quá đáng, ngươi ngủ say như chết, để một mình ta sợ hãi bất an."
Thời Thư khoanh chân ngồi bên cạnh hắn, ngậm một cọng cỏ trong miệng, ôm đứa nhỏ Phục Linh vào lòng, nằm ngủ bên cạnh Tạ Vô Sí, cứ thế nương tựa vào nhau mà sống. Ý thức mơ hồ, Thời Thư mơ thấy một giấc mộng.
Trong mơ, y và Tạ Vô Sí cùng nhau chơi bóng rổ ngoài sân nhà mình, đến lúc trời gần tối, mẹ y ra gọi, Thời Thư liền kéo Tạ Vô Sí lên lầu ăn cơm.
Khung cảnh ấm áp tốt đẹp, chỉ có một biến số duy nhất là, lúc Thời Thư đóng cửa, bất ngờ vung tay một cái -
"Ầm!" một tiếng vang lớn.
Thời Thư bừng tỉnh trong ánh sáng lờ mờ của buổi sớm, quay về thực tại, cửa phòng chứa củi bị người ta đạp mạnh mở toang, bên ngoài vang lên những tiếng ồn ào.
"Mấy ngày nay bếp liên tục bị mất đồ, còn có người nói thấy dưới mái hiên phòng củi có khói xanh bốc lên, chắc chắn có kẻ gian trốn trong này."
"Viện này chắc chắn gặp trộm rồi, mấy hôm trước cũng nghe nói có người trốn ở đây."
"Ai đó?! Mau ra đây!"
"Chết rồi chết rồi, phiền toái lớn rồi." Thời Thư lập tức bật dậy, chỉ thấy cửa đã có bốn năm gã đàn ông ùa vào, mặc áo ngắn kiểu nô bộc, mặt mày dữ tợn, giương tay múa chân xông thẳng vào, một cước đá văng cái nồi đặt trên đất.
"Ồ, quả nhiên có trộm nấp ở đây."
Nhìn thấy không phải thái giám của Minh Phượng Ty, Thời Thư thở phào nhẹ nhõm, vội vàng giải thích: "Các vị đại ca bớt giận, nghe ta nói, ta vốn là bệnh nhân của Dược Cục, cùng ca ca ta đều bị nhiễm chướng dịch, không còn chỗ nào để đi, mới tạm trú trong phòng chứa củi tránh gió trú mưa."
Người nọ quát lớn: "Tạm trú? Ngươi xin phép ai? Sao ta không nghe ai nhắc? Còn nữa, đống gạo mì dầu mỡ này chẳng phải trộm từ bếp ra sao? Ta đã nói bếp gần đây cứ hao hụt, gạo mì ít đi, còn mất mấy miếng thịt!"
Mấy người này chính là tạp dịch ở Ty Nhuộm, lúc chướng dịch hoành hành, Thời Thư từng đích thân chăm sóc cho bọn họ, chỉ là khi đó y che kín mặt, đám người này không nhận ra.
Thời Thư không tiện để lộ thân phận, nói: "Coi như ta mượn tạm, thế nào? Đợi thêm hai ngày, ta sẽ gửi tiền từ Đông Đô về trả cho các ngươi."
"Còn đợi hai ngày gì nữa?! Ngươi là ai?! Đã ăn trộm còn lẻo mép, đánh cho ta--"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!