Edit by meomeocute
"Rắc" một tiếng sấm vang lên, dường như ngoài cửa sổ có một cái chậu lăn qua.
"Tiếng gì vậy?"
Thời Thư quay đầu định nhìn, cằm đã bị một bàn tay chai sần nắm lấy, hơi nóng theo đó truyền đến như thiêu đốt, buộc y phải quay đầu lại.
"Tạ Vô Sí, ngoài cửa hình như có gì đó!..."
Lời còn chưa dứt, bàn tay mang đầy khao khát kiểm soát đã bóp lấy cổ Thời Thư, nụ hôn lại lần nữa ập đến. Môi nóng ẩm và ướt át ngậm lấy môi y, hôn như mổ chim.
"!!!"
Thời Thư chết lặng, mạnh mẽ đẩy ngực hắn: "Tạ Vô Sí, buông ra, đừng chạm vào ta, bây giờ không phải lúc làm mấy chuyện này!"
Thậm chí, căn bản không nên làm chuyện này!
Nhưng bị đẩy ngã lên giường khiến đầu óc Thời Thư choáng váng, y mở to mắt, mái tóc dài của Tạ Vô Sí rũ xuống quét qua vành tai y, tầm nhìn bị chiếm cứ. Trong gian phòng tối đen, dưới ánh nến lúc sáng lúc tối, chỉ có thể thấy rõ gương mặt sắc sảo phóng to của Tạ Vô Sí, đôi môi đang mở ra, và một giọt mồ hôi từ chóp mũi chảy xuống.
Nóng quá, nóng đến mức khiến Thời Thư choáng váng. Y đẩy hắn: "Tạ Vô Sí! Ngươi điên rồi!"
"Chụt..."
Tay bóp cổ y từ từ xoay chuyển, nụ hôn lại rơi xuống. Tạ Vô Sí như một con ma nam nằm đè lên người y hút máu.
"Á á á đừng hôn ta nữa, đồ điên, ngươi đúng là đồ điên!"
Đầu óc Thời Thư quay cuồng, y liều mạng đá hắn, chăn bị đá rối tung. Nhưng đôi chân dài và rắn chắc hơn đã khóa chặt y lại, kẹp ngang đầu gối Thời Thư, khiến y không thể động đậy.
"Tạ Vô Sí, rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Ngươi sốt đến thế mà còn có sức hôn người sao?"
Thời Thư bị đè tay xuống, cố gắng quay mặt đi, nhưng nụ hôn lại rơi vào vành tai y, bị ngậm lấy rồi hôn mãi không dứt.
"Đồ điên, đồ điên! Có gì hay mà hôn chứ!"
Thời Thư vừa quay đầu định cắn mạnh hắn một cái, thì ánh mắt đỏ như máu của Tạ Vô Sí cũng nhìn lại. Hắn như đã hoàn toàn nhập ma, đầy những tơ máu, đôi mày đen cau chặt.
"Á á á tức chết ta rồi!" Thời Thư lại không muốn cắn nữa.
Cả người Tạ Vô Sí bệnh tật, mồ hôi đẫm đìa, màu mắt vốn sâu như hàn đàm của một Phật tử bị khuấy đục, tròng mắt đầy vẻ u ám của bệnh nặng cùng sát khí. Ánh mắt hắn đỏ hoe như thể đang đau đớn đến rơi lệ.
Thời Thư: "Ngươi đừng khóc, ta sắp khóc rồi hu hu hu hu..."
Đành chịu thôi, xin tha mạng!
Gặp phải kẻ thần kinh, còn biết làm sao nữa.
Nhịn đi nhịn đi nhịn đi, Thời Thư liều mình nhắc nhở bản thân: "Hắn là bệnh nhân, chẳng phải không muốn để hắn chết sao? Còn làm gì được nữa!"
Thời Thư cắn môi: "Tạ Vô Sí, có bản lĩnh thì ngươi cứ hôn chết ta đi! Ta mất miếng thịt chắc?"
Huống hồ đây là thời cổ đại, bọn họ đã xuyên không rồi, ai sẽ biết một người đẹp trai như y thật ra từng bị nam nhân hôn chứ? Sẽ không ai biết đâu!
Đôi mắt tuấn tú của Thời Thư mở to trong bóng tối, thở phì phì như mèo, giây sau, môi nóng như thiêu của Tạ Vô Sí đã phủ xuống.
"Ưm..." Thời Thư dứt khoát nhắm mắt lại.
Nóng quá, nóng như bị một cái lò lửa bao trùm. Lưỡi Tạ Vô Sí chui vào giữa răng, mang theo mùi cay đắng của thuốc. Ướt át l**m lấy lưỡi y, như đang uống nước, một ngụm một ngụm l**m. Mặc dù không muốn nhớ lại, nhưng so với trải nghiệm trong ngục trước đây thì không giống, lần này không có nhiều d*c v*ng, giống như một con thú bị thương đang l**m vết thương trong góc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!