Chương 31: Đau dữ dội

Edit by meomeocute

Thời Thư không phối hợp: "Cầu ngươi làm gì, ngươi là sinh viên y khoa Thanh Hoa chắc?"

Tạ Vô Sí: "Có những chuyện không thể giải thích rõ ràng chỉ bằng một hai câu. Chẳng lẽ ngươi tưởng có một tiến sĩ vật lý xuyên không đến thì có thể biến cổ đại thành đế quốc công nghiệp?"

"... Nhưng nhiều truyện sảng văn viết vậy thật mà."

"Không đúng. Nếu vậy thì trên đời đã không có nhiều người tài mà không gặp thời. Dù có là sinh viên y hiện đại đi nữa, nếu không có thiết bị y tế và dược phẩm, cũng rất khó phát huy tài năng. Khéo đến đâu cũng không thể nấu cơm nếu không có gạo."

Thời Thư hừ một tiếng: "Được rồi, vậy ngươi định giúp thế nào?"

Tạ Vô Sí cúi mắt xuống, nói: "Thứ nhất, bây giờ trong viện này, bệnh nhân và người khỏe mạnh ở lẫn lộn. Từng nhà từng hộ đều chạy ra ngoài, hằng ngày xếp hàng nhận lương thực cứu trợ. Thi thể không được xử lý kịp thời, thối rữa bốc mùi. Trong nguồn nước có độc khí từ xác chết, vậy mà dân chúng vẫn uống nước sống. Triều đình tuy có quản chế, nhưng không nghiêm ngặt.

Đó là lý do vì sao tà khí của dịch bệnh không thể bị tiêu trừ."

"Thứ hai, triều đình đã phê chuẩn khoản tiền cứu trợ, dùng để mua thuốc đưa tới phủ Thư Khang cứu tế dân chúng. Nhưng có kẻ sớm ngửi được mùi lợi nhuận, tranh thủ trước khi triều đình thu mua, thu gom hết hoàng thũng, sài hồ, ngải cứu, gừng tươi, đại hoàng ở các phủ châu lân cận, rồi đầu cơ tích trữ, bán lại cho sứ giả chuyển vận của triều đình với giá cao.

Cùng một số tiền, mua được ít thuốc hơn, thuốc đến tay bệnh nhân cũng ít hơn."

"Thứ ba, bệnh nhân lần này là binh lính, hiện tại trong quân đội cũng đã xuất hiện dịch bệnh, nhưng các tướng lĩnh vẫn chưa coi trọng. Nếu không xử lý kịp thời, một khi lan rộng, quân đội rối loạn, sẽ chết thêm bao nhiêu người, ngươi biết không?"

Da đầu Thời Thư lập tức tê dại: "Cho nên... ngươi định làm gì?"

Tạ Vô Sí điềm đạm nói: "Những người đã mắc bệnh, không cứu được, kẻ nên chết thì sẽ chết. Ta chỉ có thể đảm bảo, những người còn sống sẽ tiếp tục sống."

Thời Thư chớp mắt, không khỏi khâm phục: "Đúng là ngươi thật, học hành thế nào mà giỏi vậy? Vậy ngươi định bao giờ bắt đầu?"

"Giải quyết từng ấy vấn đề, không phải chỉ bằng một câu nói của ta là xong. Phải trả giá. Trên trời không rơi bánh từ thiện xuống đâu."

"Giá gì cơ?" Thời Thư không hiểu.

Tạ Vô Sí mỉm cười: "Tại sao ngươi nghĩ ta lại giúp những người này mà không vì lý do gì? Với tình trạng hiện tại, muốn lay động càn khôn vẫn còn rất khó, cần bỏ ra nhiều công sức, chịu đựng bị từ chối, bôn ba vất vả ngày đêm không ngừng đuổi theo."

"Ta phải bỏ ra, vậy phần hồi báo của ta là gì?"

"...", Thời Thư lập tức hiểu ra, "Bảo sao bắt ta cầu ngươi? Vậy ta cầu ngươi là được rồi, ta chẳng có lòng tự trọng gì cho cam, giỏi nhất là cầu người ta thôi. Tạ Vô Sí, cầu xin ngươi."

Thời Thư nói rất tự nhiên, chẳng qua chỉ là cầu người, dễ mà. Hắn cũng khá lanh lợi, rất hiểu ý trong lời trêu chọc của người khác.

Thiếu niên tuấn tú sáng sủa, cầu đi cầu lại, rõ ràng không có ý làm nũng, nhưng phần âm cuối lại khiến lòng người ngứa ngáy.

Tạ Vô Sí giọng nhạt nhẽo: "Chưa đủ."

"Cầu ngươi, cầu ngươi, cầu ngươi đấy ca, cầu ngươi mà!"

"Chưa đủ."

"Ca ca, ca ca tốt của ta, cầu ngươi cầu ngươi mà."

Thời Thư đưa tay níu tay áo hắn, không màng thể diện mà nài nỉ: "Cầu ngươi, cầu ngươi. Cầu ngươi mười ngàn lần, đủ chưa?"

Tạ Vô Sí rũ mắt, nhẹ gật đầu: "Ngươi không hiểu ý ta. Thứ ta muốn không phải là trò đùa con nít, mà là thứ quý giá nhất của ngươi."

Tạ Vô Sí ôm vỏ kiếm trong lòng, ánh đèn mờ nhạt ban đêm chiếu lên mặt hắn, hàng lông mày và ánh mắt mơ hồ, trong con ngươi phản chiếu sắc đỏ tối như ác ma mê hoặc lòng người.

Những lời hắn nói, cũng khiến người ta không khỏi nghĩ xa.

"Thứ quý giá nhất của ta?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!