Chương 30: "Cầu xin ta đi."

Edit by meomeocute

Hai người dắt lừa đi tiếp, chỉ thấy trên phố lớn một mảnh u ám trắng xóa, rợn người vắng vẻ, không ngờ lại có một người mặc trường sam trắng nhã nhặn, đứng bên ngoài một nhà dân, chắp tay sau lưng, đang chăm chú nhìn gì đó.

Thời Thư: "Cuối cùng cũng thấy được một người sống rồi, chỉ là bóng lưng này nhìn sao quen mắt thế?"

Đợi người đó xoay mặt lại, Thời Thư kinh ngạc: "Lâm Thái y?"

Lại là Lâm Dưỡng Xuân!

Lâm Dưỡng Xuân cười: "Thì ra là hai ngươi à, tốt lắm tốt lắm, lại thêm một đôi người đến chịu chết. Cũng phải, không chịu sống những ngày an ổn ở phủ Thế tử Đông Đô, tự mình tới đây tìm khổ."

Thời Thư tò mò: "Ngươi cũng ở đây còn gì, ngươi đang xem gì thế?"

Lâm Dưỡng Xuân: "Xem người chết đấy. Nghe nói nơi này vừa có người chết, ta đến xem thử, là chết kiểu gì, chết thành bộ dạng gì."

Thời Thư lập tức lùi lại một bước, cảm thấy lạnh cả người, lùi đến bên cạnh Tạ Vô Sí: "Chết kiểu gì?"

"Trước khi chết thì nóng lạnh thay phiên, đau ngực, xuất huyết nội, thần trí rối loạn. Sau khi chết thì thất khiếu chảy máu, mặt vàng da gầy, lưỡi trắng như bụi tuyết."

Thời Thư để ý thấy trạng thái tinh thần của Lâm Dưỡng Xuân không ổn, dường như vì lao lực quá độ mà thành bệnh, tay nắm một bó thảo dược, gầy gò tiều tụy hơn lúc ở phủ Thế tử nhiều: "Hôm nay ta đã xem một trăm cái xác, đều là chết kiểu này! Khí độc ôn dịch âm tà! Phủ Thư Khang này có mười mấy vạn người, ngoài thành còn có hàng chục vạn đến cả triệu người, sổ sinh tử của Diêm Vương một lúc gạch bỏ ngần ấy tên, ha ha ha, ta Lâm Dưỡng Xuân làm đại phu cả đời, đến lúc gần đất xa trời rồi mà còn gặp phải chuyện thảm thế này!"

"Bốp" một tiếng, Lâm Dưỡng Xuân lại hung hăng tát mình một cái!

"Vì sao lại đánh mình? Ngươi không cứu được họ… nhưng chuyện này cũng chẳng thể trách ngươi được…"

Thời Thư đứng chôn chân tại chỗ vì chấn động. Hắn muốn bước về phía trước, ngẩng đầu lên, bắt gặp gương mặt trầm tĩnh như nước của Tạ Vô Sí.

Trên đường đến đây, tuy đã thấy rất nhiều dân chạy nạn và xác chết, Thời Thư cũng không đến nỗi tuyệt vọng, vì chiến sự đã qua, tiếp theo sẽ là hồi phục và trị thương. Nhưng những lời của Lâm Dưỡng Xuân lại khiến hắn cảm thấy như trời sắp đổ mưa lớn, đại họa cận kề.

Tạ Vô Sí: "Lâm Thái y, đừng quá tự trách."

"Tự trách à, ta cái tên lang băm này nào dám tự trách… Hai người các ngươi chưa có chỗ ở đúng không? Theo ta."

Trong làn sương mù xám xịt của đêm, đi theo ông vào một tòa tứ hợp viện treo biển "Y dược cục" qua cửa nhỏ. Lâm Dưỡng Xuân mở cửa một phòng rồi vung tay bỏ đi: "Hai ngươi ở tạm chỗ này đi, có thời gian thì tới giúp ta mài thuốc, nhặt thuốc. Bệnh nhân quá nhiều, người trong cục hoàn toàn không đủ dùng."

Thời Thư: "Được, ta có thời gian nhất định sẽ đến giúp ngươi."

Phòng khách ở hậu viện cổ kính tĩnh lặng, từ Đông Đô đi suốt đến phủ Thư Khang, cuối cùng cũng có được một chốn tránh gió che mưa để nghỉ chân. Trong lòng Thời Thư yên tĩnh lại, ngồi xuống bên bàn muốn uống nước: "Không ngờ Lâm Thái y lại đặc biệt từ Đông Đô chạy đến đây cứu người, đúng là một vị đại phu tốt."

"Nước sống, đừng uống."

Tạ Vô Sí giật lấy ly nước trong tay hắn: "Ta đi đun nước, từ bây giờ trở đi, không được ăn bậy uống bậy."

"Để phòng dính phải loại quỷ độc đó hả? Được… không uống bậy nữa."

Thời Thư khựng tay lại, lấy túi nước ra uống chỗ còn sót lại.

Viện sau cách tiền viện một khoảng, nhưng lờ mờ có tiếng vọng lại. Thời Thư nghe kỹ một lúc mới phân biệt được đó là những tiếng kêu thảm: "Đau quá, đau quá…", "Ái da…", "Chân tôi, chân tôi!", "Đại phu, cầu xin ngài cứu tôi với!", "Đau quá, đau quá…", "Cha ta đâu rồi? Chết rồi sao?"

Thời Thư lẩm bẩm: "Cả thành phủ Thư Khang yên ắng như chết, chỉ có y dược cục khóc lóc vang trời…"

Ánh đèn lờ mờ chiếu lên gương mặt trắng trẻo của Thời Thư, dưới hàng mi hiện lên một tầng bóng mờ nhạt. Ăn cơm xong hắn đứng dậy, thở dài: "Tạ Vô Sí, ai mà ngồi yên được cơ chứ? Ta ra tiền viện xem thử, coi có giúp được gì không."

Tạ Vô Sí: "Không nghỉ ngơi à?"

Thời Thư: "Ta không mệt, đợi lúc mệt rồi sẽ quay lại, thật sự không nghe nổi nữa. Ngươi cứ ngủ đi, tối ta về sẽ đi nhẹ nói khẽ, không làm phiền ngươi."

Tạ Vô Sí: "Không thể rảnh rỗi một chút sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!