Chương 3: Ngươi đi theo ta, hai chúng ta hạnh phúc là được rồi.

Edit by meomeocute

"A a a a a a a a a a a a a!!!!!!!"

Tiếng gào thét từ tận đáy lòng vang vọng, bầy chim trong rừng trúc hoảng sợ bay tán loạn. Thời Thư ôm đầu, gương mặt tràn đầy đau khổ, hoàn toàn chấn động đến mức một trăm lần, một vạn lần không thể tin nổi. Cậu như đang mắc kẹt trong một cơn ác mộng, mà câu nói của Tạ Vô Sỉ lại khiến cậu hiểu ra

-cơn ác mộng này vĩnh viễn không thể tỉnh lại được nữa.

"Không khoa học! Trên đời này rốt cuộc tại sao lại có chuyện xuyên không! Ta không chấp nhận!"

Tạ Vô Sí: "Đã ba tháng trôi qua, chắc chắn là xuyên không rồi."

Thời Thư: "Ngươi đến đây bằng cách nào?"

Tạ Vô Sí: "Chỉ là ngủ một giấc, khi tỉnh lại đã ở đây rồi. Nguyên nhân đến giờ vẫn chưa rõ."

Thời Thư: "Ngươi đến đây bao lâu rồi? Giống ta, ba tháng?"

"Phải."

"Ngươi có hệ thống hay bàn tay vàng không?"

"Không."

"Ta không tin ngươi là người hiện đại! Nhất định ngươi đang lừa ta! Nói một câu tiếng Anh ta nghe thử xem!"

"The price of the shirt is nine pounds and fifteen pence."

"Đủ rồi, 'Giá của chiếc áo sơ mi là chín bảng mười lăm xu', câu này có hóa thành tro ta cũng nhớ!" Thời Thư có thể nghe ra giọng Anh

-Anh chuẩn xác của hắn, phát âm còn rõ ràng hơn cả bài nghe tiếng Anh trong kỳ thi đại học.

"Ông trời muốn diệt ta rồi..."

Thời Thư kiệt sức tựa lưng vào thân trúc, cây roi tre trong tay rơi xuống đất. Con cừu nhỏ Hy Dương Dương dụi đầu vào đầu gối cậu, tỏ vẻ thân thiết. Đại Hoàng cảnh giác đi vòng vòng, nhe răng với Tạ Vô Sí

--- khung cảnh như một nông gia lạc giữa thế giới cổ đại yên bình, càng làm cho sự tồn tại của cậu và Tạ Vô Sí trở nên lạc lõng đến kỳ cục.

Thời Thư xoa trán, cố gắng kéo bản thân về thực tại, nhìn người trước mặt: "Sao ngươi lại bình tĩnh như vậy?"

Tạ Vô Sí: "Đã thử rất nhiều cách nhưng vẫn không thể quay về. 'Tâm an nơi đâu, quê hương nơi đó'. Chỉ có thể chấp nhận thôi. Tinh thần ta không tốt lắm, có tiền sử trầm cảm, nếu để tâm quá sẽ phát điên."

"..."

Thời Thư nhìn hắn từ trên xuống dưới: "Trước khi xuyên không, ngươi đã làm chuyện thất đức gì à?"

"Không chắc."

Trong mắt Tạ Vô Sí như ẩn chứa điều gì đó: "Ngươi làm rồi?"

"Ta không có! Ta là người tốt! Học sinh ngoan ngoãn, thấy rác trên đất còn nhặt lên bỏ vào thùng cơ mà! Chẳng lẽ là do ta kiếp trước phạm thiên điều, kiếp này phải trả nghiệp?" Thời Thư hỏi tiếp, "Xác nhận lại, trước khi xuyên không, năm đó là 2024, đúng không?"

Tạ Vô Sí: "Ừm."

"Vậy bây giờ là năm nào? Triều đại nào?"

"Không có năm để tra, không có đất để dò, không có chuyện để đối chiếu. Có lẽ đây là một thế giới giả tưởng."

"..." Thời Thư nghe giọng điệu uyên bác của hắn, vô thức đứng thẳng dậy một chút: "Anh bạn, ngươi học trường nào?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!