Edit by meomeocute
Thời Thư hét lên: "A!!"
Tạ Vô Sí: "Sao vậy?"
"Thả ta xuống nhanh! Tạ Vô Sí, ngươi thả ta xuống trước đã! Ta thấy một thứ rất kinh khủng! Ngay phía trước! Ngươi theo ta qua đây xem!"
Thời Thư vùng vẫy trên vai Tạ Vô Sí, trên mặt Tạ Vô Sí như có chút nhẫn nhịn. Sau khi hắn đặt Thời Thư xuống đất, Thời Thư không đứng vững, lảo đảo mấy bước rồi luống cuống tay chân chạy lên chỗ cao hơn của sườn núi.
Hắn như bị thứ gì đó hút lấy, tay chân cùng dùng sức, bám vào đá bò lên một phiến đá tròn lớn, mở to mắt, trước mắt lập tức thu vào tầm nhìn toàn cảnh trong thung lũng-
Chiến tranh gây nên thương vong lớn, mất đi lực lượng lao động, thi thể không người thu dọn, bị tùy tiện vứt bỏ trên mặt đất. Lúc này, những thi thể ấy đang trong quá trình phân hủy dưới ánh nắng và mưa gió trong thung lũng, từng dòng nước đen uốn lượn chảy qua một bên, khói mù đen đặc quanh quẩn bốc lên trong thung lũng, dã thú tụ tập, tàn chi như củ khoai khô héo, treo lơ lửng hoặc đổ gục, tựa như một địa ngục trần gian.
Thời Thư nói: "Ngươi từng nghe qua chưa? Địa ngục trần gian dưới núi Sư Đà, xác chết đầy đất, e là cũng chỉ đến mức này thôi! Có khi còn chưa tàn nhẫn đến thế đâu?"
Thời Thư nắm lấy cổ tay Tạ Vô Sí. Giống như mèo, đồng tử nở to vì căng thẳng và chấn động, ngón tay cũng đang run rẩy, là phản ứng sinh lý khi chứng kiến cảnh tượng tàn khốc.
"Thật quá tàn nhẫn."
Mắt Thời Thư thế mà đỏ ửng cả một vòng. Đồng tử run rẩy, không biết nên nói gì.
Tạ Vô Sí: "Gió nổi rồi, khói mù và dòng nước trong khu rừng xác này có kịch độc, có thể gây ra bệnh truyền nhiễm, chúng ta mau rời đi."
Tạ Vô Sí không cho giải thích, kéo Thời Thư đang chân mềm nhũn xuống khỏi tảng đá tròn, đẩy hắn lên lưng con lừa nhỏ, men theo con đường núi gập ghềnh quay ngược trở lại. Hai người một con lừa vội vã tiến lên giữa đường núi.
"Tại sao lại thành ra thế này?"
Hoa Nghi Ninh đỏ tươi như lửa phủ khắp bầu trời, vô cùng vô tận, móng lừa giẫm lên những cánh hoa đỏ rực, từng bậc đá xếp chồng lên cao.
"Chiến tranh chính là như vậy, Thời Thư, chúng ta đã đến một thời đại loạn lạc sắp sụp đổ. Nơi này người ăn thịt người, người giết người, yếu đuối là vô dụng. Ta từng nói với ngươi, phải trở thành một người kiên cường."
"Ta rất kiên cường, nhưng mà..."
"Ngươi sẽ hiểu thôi, rồi sẽ có một ngày."
Trở về theo đường cũ vài canh giờ, bọn họ tìm được một lối rẽ mới, vòng qua thung lũng để đến thành An Châu. Bất đắc dĩ phải đi đêm, ngôi miếu hoang mái vỡ góc, cỏ dại mọc um tùm, hỏi quanh không có ai, bấy giờ mới cùng Thời Thư lánh vào trong.
Thời Thư: "Tại sao trong miếu này không có ai?"
Tạ Vô Sí: "Bị binh loạn tàn phá, người đều bỏ chạy cả rồi."
Thời Thư ngồi trên ngưỡng cửa, ánh trăng chiếu lên gương mặt trắng nõn thanh tú, cúi đầu trầm mặc, miệng cắn một chiếc màn thầu vàng nhạt. Tạ Vô Sí tìm hai cành củi chống nồi lên, đun nước sôi, hai người ngồi bên nhau.
Thời Thư: "Lần trước ngươi nói muốn làm hoàng đế, là vì muốn thay đổi sao?"
Tạ Vô Sí cho thêm cành củi nhỏ vào lửa: "Muốn nghe lời thật hay lời giả?"
"Lời thật."
"Không phải. Ta tự tôn cao, kiêu ngạo, hư vinh, không muốn bị người khác sai khiến, bị người khác áp chế. Đỉnh cao quyền lực của thế giới cổ đại là hoàng đế, đây chính là động lực nội tại cốt lõi khiến ta muốn làm hoàng đế, không có lý do cao cả gì cả."
Thời Thư liếc nhìn hắn một cái: "Ngươi thật là... nhân vật con cưng của trời không sụp đổ thiết lập."
"Động lực nội tại cốt lõi, phần lớn là báo thù, hư vinh, tự tôn. Ít có thứ khác. Khi con người hiểu rõ thế giới, sẽ chấp nhận khoảng cách. Từ từ rồi sẽ quen." Gương mặt Tạ Vô Sí trong ánh lửa lúc sáng lúc tối.
Thời Thư nghịch cỏ trước mặt: "Tạ Vô Sí, thật kỳ lạ. Chúng ta thế mà lại trở thành bạn tốt."
Tạ Vô Sí: "Rất kỳ lạ? Có lẽ vậy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!