Edit by meomeocute
Một đêm mộng đẹp nhẹ nhàng êm ái, hậu quả của việc say rượu là Thời Thư sáng hôm sau tỉnh dậy đầu đau như búa bổ, miệng khô lưỡi đắng, nằm trên giường theo phản xạ kêu lên: "Mẹ ơi, con muốn uống nước, rót cho con một ly nước uống-"
Đợi đến khi tỉnh táo hẳn, mở mắt ra, căn phòng cổ xưa yên tĩnh và sáng sủa, ánh sáng ban mai len lỏi vào trong.
"... Choáng thật, lại nhận nhầm chỗ rồi."
Thời Thư xoa mặt: "Vậy là ngủ một giấc đến tận sáng rồi, Tạ Vô Sí đã về chưa?"
Nhìn sang giường bên kia, chăn được gấp gọn gàng thành hình khối vuông vức, rõ ràng có người đã lên giường rồi lại rời đi.
Vừa xỏ chân vào giày, ký ức sau khi uống say tối qua ùa về trong đầu, lâng lâng như tiên, bước chân nhẹ bẫng, hắn nhảy vào ruộng dưa nhà người khác, s* s**ng một lượt mấy quả dưa, cuối cùng vẫn là Tạ Vô Sí bế hắn về.
Tạ Vô Sí-
Bế hắn-
Cái sức ôm chặt cùng với hơi ấm kia, cảm giác được cánh tay hắn đỡ lấy, sau khi bị rượu k*ch th*ch lại càng rõ ràng hơn, Thời Thư lập tức muốn đấm một cú xuống đất.
"Hử? Hắn cũng say rồi chứ? Không thì sao lại thế?"
Thời Thư xỏ giày, chạy ra ngoài: "Tạ Vô Sí! Ngươi đâu rồi!"
Ngoài cửa, ánh nắng sớm tươi sáng rải xuống sân, bàn ghế trong sân đã được thu dọn ngay ngắn, sạch sẽ, đâu ra đấy. Không cần nói cũng biết, chắc chắn là công trình của hắn.
Như thể bị dính lời nguyền "chậm trễ là chết", thấy đâu chưa vừa mắt thì tay lập tức ra tay, phải chỉnh lại cho vừa ý mới thôi.
"Lai Phúc? Có thấy Tạ Vô Sí không?"
Lai Phúc vẫy đuôi: "Gâu gâu gâu! Gâu gâu gâu!"
Thấy rồi!
Đi theo ta!
"Đi thôi."
Lai Phúc vui vẻ nhảy nhót chạy đi, xuyên qua hoa lá, khi vào đến rừng đào thì nhìn thấy người. Tạ Vô Sí xắn tay áo gọn gàng, trên người mặc bộ đồ vải thô không sợ bẩn thay cho bộ Nho phục nhã nhặn thường ngày, rõ ràng là đồ chuyên để làm việc. Hắn cầm một cái liềm, đang cúi người dọn đám cỏ dại và cây dâu mọc rậm rạp ngổn ngang.
Thời Thư: "Tạ thiếu gia? Mới ngủ được mấy tiếng đã dậy làm việc rồi hả?"
Tạ Vô Sí ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt hạ xuống: "Cỏ mọc quá rậm, mùa hè dễ có muỗi và rắn, che chắn ở đây làm cho sân vườn trông âm u vắng vẻ, ta muốn nhổ sạch chỗ cỏ này."
Thời Thư: "Vừa dọn xong sân lại đi dọn cỏ, ngươi không mệt à?"
Tạ Vô Sí: "Mệt, nhưng cỏ không tự biến mất được."
"..."
Chủ đề đột nhiên trở nên triết lý. Thời Thư giơ ngón cái với hắn: "Ngầu thật, huynh đúng là người làm việc thực tế."
"Còn ngươi, tỉnh rượu rồi à?"
Thời Thư: "Tạm ổn, cảm giác say cũng không tệ lắm, tối qua ngươi cũng say phải không?"
Tạ Vô Sí nheo mắt: "Ngươi muốn nghe câu trả lời thế nào?"
Một câu trả lời có thể giải thích vì sao hắn lại bế mình về, nhưng Thời Thư vốn rất giỏi trốn tránh mấy chuyện xấu hổ kiểu này. Nghĩ kỹ lại, tối qua hắn say rồi, cả người mềm nhũn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!