Edit by meomeocute
"Gì mà thứ thô to?"
Tạ Vô Sí không nói gì, dời ánh mắt đi.
Thời Thư cắn dưa chuột giòn rụm, miệng đầy hương thanh mát: "Gì cơ, nói rõ ràng!"
"Ngươi nói dưa chuột à? Ta ăn chút lót dạ trước, tối còn ăn lẩu nên ăn ít thôi."
Tạ Vô Sí: "Ừm, cũng được."
"?"
Chưa nói được mấy câu, từ xa đã có một nhóm người đi tới. Tất cả đều mặc trường bào tay rộng, đầu đội khăn mũ, khí chất văn nhã, trên mặt lại đầy tinh thần và nụ cười, vừa đi vừa khách sáo: "Mời!" "Ngươi trước!" "Xin mời!" "Ngươi trước!"
Liễu Như Sơn nói: "Ta bảo đừng khách sáo nữa, chỗ này không câu nệ chuyện "lễ nhiều không trách", cùng vào thôi!"
Vào cửa rồi, bắt đầu giới thiệu, quả thật toàn là giới đọc sách, có cả cử nhân, thái học sinh, cả người đang mượn chùa để đọc sách. Vừa bước vào sân, liền nghe một người mang theo nặng nề tâm sự.
"Ai, quốc sự thật khó mà..."
Thời Thư vẫn đang cắn nửa khúc dưa chuột còn lại, một câu đó như mở đầu câu chuyện, mấy người kia lập tức cảm xúc dâng trào, không còn vẻ ôn hòa như ban đầu.
"Dạo trước nghe nói Đông Bình phủ xảy ra động đất, hàng vạn người chịu nạn, triều đình cấp ngân lượng cứu trợ, phát cháo cứu dân. Nhưng bạn ta ở Đông Bình gửi thư nói, dân địa phương đến một giọt cháo còn chưa thấy! Một đống người chết đói! Ngân lượng đó đều bị quan lại tham ô chia chác sạch!"
"Dân phản ở Hoài Nam, triều đình cấp phát quân lương, nhưng tàn binh dọc đường vẫn đốt phá cướp bóc, cướp sạch tài sản dân chúng để bù vào quân phí! Đúng là quân vô kỷ luật, nước vô pháp độ!"
"Còn chưa hết! Bổng lộc các ngươi hưởng, là mỡ máu dân lành! Dân dễ bắt nạt, nhưng ông trời khó gạt! Vài ngày trước, trong chợ đêm Long Kim có một lão nhân mang thủ cấp con trai lên kinh cáo trạng, quỳ từ Đỉnh Châu đến Đông Đô, ba ngàn dặm! Nghe nói con ông ấy bị người hại chết, nha môn thông đồng với hung thủ, chẳng thèm quản!"
"……"
Thời Thư nhai chậm lại, hai má mỏi nhừ, lắng nghe họ nói chuyện.
Ánh sáng chiếu lên gương mặt trắng trẻo của Thời Thư, tạo thành một vùng bóng mờ dưới hàng mi. Đột nhiên cảm thấy, dưa chuột trong miệng cũng chẳng còn mùi vị.
Liễu Như Sơn thở dài: "Ngồi đi ngồi đi! Ăn cơm trước, đồ ăn nguội mất, chuyện gì thì từ từ nói."
Nói xong, Liễu Như Sơn nghiêm túc quay sang Tạ Vô Sí và Thời Thư: "Bằng hữu, hai vị huynh đệ này là người tốt! Chính họ đã lấy được mấy trăm vạn lượng bạc từ Tướng Nam tự, giải được cấp bách quân lương, lại không tổn hại dân chúng chút nào."
Những người khác đồng loạt chắp tay hành lễ: "Tạ huynh!"
Thời Thư mang vài chiếc ghế đến, mời các vị đọc sách ngồi xuống. Liễu Như Sơn vào bếp lấy đồ ăn, Thời Thư thì rửa vài chiếc ly, rót rượu.
Đại Cảnh, tuy không phải là quốc gia của y. Nhưng lại là quê hương của những người đọc sách trước mắt này.
Trên bàn bày đầy tai lợn, mũi lợn kho, gà quay, ngỗng quay, thịt ba chỉ, gan ngỗng xông khói, thịt bò thịt dê, cùng rất nhiều món nguội xếp đầy bàn. Ở giữa là một chiếc bếp than nhỏ, trên để nồi lẩu, trong nước lẩu đang sôi mấy miếng đậu hũ trắng như tuyết.
Mấy vị đọc sách tên là Miêu Quang Viễn, Tịch Hạo Miểu, Nhan Tự Trân, Đổng Nhạc, Cung Bật, vừa ăn vừa uống rượu, trong bầu không khí náo nhiệt, khuôn mặt mấy người mơ hồ trong làn hơi nước trắng, lòng vẫn đầy u uất.
"Có ích gì đâu? Chẳng ích gì cả, đám đại thần trong triều chỉ nghĩ đến quyền lực và tiền bạc, nào có ai nghĩ cho dân đen khổ sở?"
"Các vị, cứ tiếp tục thế này thì làm sao đây? Dân oán sôi trào! Loạn Hoài Nam chỉ là mở đầu, từ nay về sau quốc thế xuống dốc, khói lửa dân khởi sẽ càng nhiều. Quân chẳng đủ, tiền lương không có, quốc khố trống rỗng, cứ thế kéo dài, chưa cần Đại Mân xâm lấn, nước Đại Cảnh ta cũng tự diệt thôi!"
Thời Thư bắt được trọng điểm: "Đại Mân?"
Tạ Vô Sí gắp một chén rượu: "Đại Mân, là bộ tộc du mục đang trỗi dậy ở phía bắc Đại Cảnh, kỵ binh rất mạnh, những năm gần đây luôn rình rập, chín năm trước suýt nữa đánh chiếm toàn bộ biên cương phía bắc Đại Cảnh, sau đó mới nhờ đàm phán và bạc trắng mới tạm thời giữ được hòa bình."
Thời Thư cụp mắt: "Thì ra là vậy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!