Chương 24: Tận hưởng đau khổ

Edit by meomeocute

Thời Thư: "Ngươi làm cái này để làm gì?"

"Tựa như nỗi đau, vừa là trừng phạt, cũng vừa là phần thưởng. Có những tín đồ tự quất roi vào thân thể mình, muốn cảm nhận nỗi đau để tiến gần hơn với Thượng Đế. Có người lại từ đau đớn mà đạt được kh*** c*m t*nh d*c, vừa thống khổ vừa hoan lạc. Mỗi người định nghĩa nỗi đau khác nhau, ta thì rất hưởng thụ."

Thời Thư: "…Huynh đúng là điên thật. Vậy nên ngươi cũng vì…"

Ba chữ kia, Thời Thư ngại ngùng không nói thẳng, liền lấp lửng cho qua: "…nên mới xăm vào bên trong chân sao? Hơn nữa, bên trong chân thì có bắp chân, đùi, còn cả mắt cá chân, ngươi xăm ở đâu?"

Tạ Vô Sí giọng khàn khàn: "Sát gốc đùi, muốn xem không? Hình xăm rất đẹp."

Giọng hắn vốn đã dễ nghe, khàn khàn trưởng thành, khi cúi thấp xuống thì càng thêm quyến rũ, thì thầm bên tai khiến người nghe ngứa ngáy tận trong tim. Tai Thời Thư nóng rực, suýt chút nữa nhảy dựng lên.

"Ta sao phải quan tâm tới cái "chim" của ngươi chứ? Ta không xem!"

"Ngươi nói muốn hiểu ta, chẳng phải lời dối trá sao? Ta vốn tưởng ngươi sẽ rất hứng thú, dù sao ta cũng đã để lộ vết thương cho ngươi thấy rồi."

Thời Thư khoanh tay, không bị hắn dắt mũi: "Ngươi đúng là hoang đường, đã để lộ cả vết thương rồi, mà vẫn không chịu tiết lộ tuổi thật."

Tạ Vô Sí cười nhạt: "Cái đó chẳng thú vị gì cả."

"Vậy là ngươi vẫn đề phòng ta chứ gì? Sợ ta ảnh hưởng đến sự nghiệp của ngươi, không yên tâm với cái miệng của ta. Hứ, không nói thì thôi, ta cũng chẳng quá quan tâm."

Thời Thư quay mặt đi, gương mặt vốn đã tuấn tú trắng trẻo, chóp mũi trắng mịn, hơi chu môi, bộ dạng không vui lại càng khiến người ta yêu thích.

Tạ Vô Sí: "Ta thích nói chuyện với ngươi về những chuyện khác hơn."

Thời Thư: "…Ngươi lại muốn nói gì?"

Tạ Vô Sí: "Ta rất… thô."

Thời Thư đột ngột bật dậy, vươn tay bịt miệng hắn lại: "Ta nói rồi, ngươi vẫn là đừng nói chuyện với ta nữa thì hơn!"

Sáng hôm ấy dù cực khổ nhưng cũng có chút vui vẻ, đến trưa, thái giám tới mở cửa: "Xem như các ngươi may mắn, có người đến bảo lãnh rồi, ra ngoài đi."

Hắn tặc lưỡi: "Mạng dai thật, đúng ra phải để ngươi bị chuột gặm chết."

"Ngươi có bị chuột gặm chết ta cũng không chết đâu."

Thời Thư đói đến choáng váng, liền trút giận lên người hắn: "Đi thôi, ngục ta chỉ ngồi một ngày, còn ngươi thì canh cửa cả đời."

Thái giám: "Hê, cái thằng chó con này, miệng còn cứng thật."

Ban ngày ở Minh Phụng Ti không đáng sợ như ban đêm. Ngục tốt đang ăn cơm, so với món cháo đặc dính như hồ dán cho tù nhân ăn, thì bọn họ ăn khá hơn nhiều: một con gà quay, một đĩa thịt bò, thêm một bình rượu thanh.

Nhàn rỗi không có việc, đám ngục tốt thái giám ngồi ăn cả ngày, tới trưa và tối thì xào xào nấu nấu nồi niêu, tiện tay nấu cơm tù, cho đám phạm nhân đói đến mức ăn cả phân mà sống.

Nhớ lại bữa tối hôm qua, Thời Thư căm giận bất bình: "Nói không nuốt phần ăn của tù nhân thì ta không tin."

Tạ Vô Sí theo sau: "Ngươi định làm gì?"

Nhân lúc ngục tốt đang cầm văn thư, Thời Thư nắm một nắm đất thả vào bát của hắn ta: "Trừng ác dương thiện, ngươi chẳng màng sống chết của kẻ khác, chỉ biết ăn."

"……"

Rắc xong, Thời Thư xoay người bỏ đi như bay, ngoắc Tạ Vô Sí: "Chạy!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!