Chương 23: Bên trong đùi có hình xăm

Edit by meomeocute

Môi của Tạ Vô Sí, cảm giác kỳ lạ sau khi bị cọ xát trong khoang miệng, cái lưỡi tràn đầy d*c v*ng kia… tất cả đều là một cảnh tượng hoang đường vô cùng.

Trong đầu Thời Thư như có một chiếc chuông "đang đang đang" vang lên mấy tiếng, khiến đầu óc choáng váng, thần trí mơ hồ, thậm chí có khoảnh khắc ngắn ngủi như bị ngắt quãng.

"… Không đúng."

Thời Thư lảo đảo bước đi tại chỗ, tự nói với mình: "Chắc chắn ta đang nằm mơ."

Không sai, đây không phải hiện thực, nhất định là đang nằm mơ.

Nếu không phải mơ, thì sao có thể bị một nam nhân đưa lưỡi vào miệng được? Đây nhất định là mơ, chuyện như vậy tuyệt đối không thể xảy ra trong hiện thực, nhất định là mơ.

Chắc chắn là vậy!

Ngay khi Thời Thư tự khẳng định như thế, đầu ngón tay của Tạ Vô Sí lướt qua khóe môi hắn, lau đi vệt nước ẩm ướt, mỉm cười nói: "Cảm ơn ngươi đã khoản đãi."

"………………"

Còn dám nói là khoản đãi hả!

Sự tự lừa dối bản thân của Thời Thư phút chốc tan vỡ, vẻ bình tĩnh bị phá vỡ, hắn nghiến răng xông tới túm lấy cổ áo y: "Tạ Vô Sí, ngươi!!!!"

Một bụng lời muốn nói nghẹn ngay cổ họng, muốn chất vấn y: "Ngươi là gay à? Hay là b**n th**? Muốn giở trò với ai vậy? Không phải nói là chỉ hôn một cái thôi sao? Sao lại hôn dữ vậy?" Nhưng cuối cùng lại tắc nơi cổ họng, không biết nên mở lời thế nào, toàn bộ đều nuốt trở vào.

"Ngươi!!!"

Trên gương mặt tuấn tú của Thời Thư tràn đầy phức tạp, cơn giận không đủ mạnh để bùng nổ, hắn quay đầu đứng dưới cửa sổ sáng đèn, nhìn ra mặt trăng sáng ngoài khung cửa.

Trong miệng vẫn còn cảm giác tê dại sau khi bị l**m, cảm giác dị vật, mềm nhũn, nước bọt trong miệng phun cũng không được mà không phun cũng không xong. Thời Thư mím môi mấy giây, cuối cùng tâm trạng phức tạp mà nuốt xuống — bên trong chắc chắn có nước miếng của Tạ Vô Sí!

Thật cạn lời, còn phải nuốt nước miếng của y nữa.

Không đúng, nhất định là có chỗ nào đó không đúng!

Một thẳng nam bình thường nếu bị nam nhân khác bất ngờ ôm rồi hôn, thì sẽ nổi giận, cho rằng đối phương là b**n th**, giận dữ tránh xa, lập tức bỏ chạy. Nhưng trên người Tạ Vô Sí lại có một loại cảm giác điên rồ, khiến Thời Thư cảm thấy mọi hành động của y dường như không phải do bản thân y kiểm soát.

Tại sao lại bất ngờ hôn ta? Lại còn hôn đến mức ghê tởm như vậy? Đây chẳng phải cố ý khiến người ta buồn nôn sao? Người bình thường hôn nhau đâu có như thế? Nói trước là, Thời Thư từng thấy người khác hôn nhau, nhưng có ai hôn dính dấp như vậy không?

Thời Thư bỗng lóe lên một ý nghĩ: "Có phải ngươi vẫn chưa quên được chuyện của Bùi Văn Khanh? Cố tình khiến ta khó chịu?"

Nói xong, ơ, hình như cũng không đúng.

Tạ Vô Sí nghe hắn nói, không ngờ lại suy ra được kết luận này, liền bật cười.

"Ngươi cười cái gì mà cười?! Ngươi cười vui lắm sao? Có phải ngươi thấy mình cười rất đẹp đúng không!" Thời Thư lập tức nổi khùng, "Hỏi ngươi đó! Trả lời đi!"

Rồi Thời Thư bất ngờ phóng người về phía Tạ Vô Sí. Không gian trong ngục rất hẹp, Tạ Vô Sí cũng không ngờ hắn lại linh hoạt đến thế, chiếc áo dài rộng rãi của y quệt lên bức tường lạnh lẽo, bụi bặm dính đầy, eo bụng bị cú đâm mạnh từ Thời Thư.

"Á." Tạ Vô Sí khẽ nhíu mày, đưa tay bảo vệ bả vai hắn, bị Thời Thư đâm tới mức bật ra một tiếng rên nhẹ.

Tạ Vô Sí thân hình rất cao, nửa người cúi xuống, bóng đen dữ tợn phủ lên gương mặt Thời Thư. Tưởng y sẽ đau lắm, không ngờ Thời Thư lại nghe thấy tiếng cười thầm của y.

… Quá b**n th**, quá b**n th**, quả nhiên là b**n th**!

Thời Thư luống cuống không lối thoát, nghiêm túc uy h**p y: "Tạ Vô Sí, đợi sau khi ra ngoài, ngươi đi khám đi! Chữa cho khỏi cái bệnh của ngươi ấy!"

Tạ Vô Sí: "Nhưng chuyện này với ta chẳng gây tổn thương gì cả."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!