Chương 22: Hôn sâu bằng lưỡi

Edit by meomeocute

Thời Thư: "Cái gì gọi là hành hạ người?"

"Giết không được ngươi, chẳng lẽ còn không hành hạ nổi ngươi? Con người có quyền thế, thì sẽ muốn áp đặt nó lên kẻ khác. Dù sao thì đàn áp người khác cũng mang lại kh*** c*m." Tạ Vô Sí tìm một chỗ tương đối sạch sẽ, ngồi xuống, "Chỉ e cũng là ý của Phong Lộc, cố ý gây phiền phức cho chúng ta. Chúng ta sống không thoải mái, thì hắn mới thoải mái."

"……"

Thời Thư nhất thời không biết nên nói gì.

"Hắn chỉ nói một câu gây phiền phức, là chúng ta phải ngồi tù?"

"Người trong phủ thấy ta không có ở đó, sẽ đến giục. Chờ thêm vài ngày, gây áp lực với Minh Phụng Ty, chúng ta sẽ được thả ra thôi."

Tạ Vô Sí không nói thêm, hai tay đặt lên đầu gối, giữa lông mày rơi vào trầm tư.

Hắn và chốn lao ngục này như nước với lửa, nhưng lại thản nhiên đối mặt.

Thời Thư đi quanh một vòng trong phòng giam, trên tường có người dùng máu viết chữ "Oan", nét chữ đỏ như máu, dữ tợn, vẩy tung tóe, lưa thưa rời rạc, đủ để tưởng tượng được sự dày vò và hủy diệt trong lòng người viết.

Thời Thư đứng bên tường, không chớp mắt nhìn chữ ấy.

Tạ Vô Sí: "Đây là nhà lao "Oan Tự" nổi tiếng của Minh Phụng Ty, người ta đập vỡ đầu, dùng máu vẽ từng nét chữ. Người mất máu sẽ chết, nhưng cho dù máu có như mưa rơi, cũng không thể rửa sạch oan khuất. Phong Lộc cuộn mình trên đầu người người, phớt lờ chúng sinh, làm điều muốn làm."

Trong sách Văn ngữ có không ít thi nhân, chỉ một câu chọc giận quyền quý liền bị giam vào ngục. Giờ Thời Thư cũng đã nếm trải cảm giác ngồi tù.

Thời Thư: "Ta không cam lòng."

"Đó là quyền lực. Không thể bàn luận, không thể nhìn thẳng, không thể phản kháng."

Thời Thư: "Tại sao hắn lại có quyền lực?"

Tạ Vô Sí: "Vì hắn gần hoàng đế."

"Vậy ai trao quyền cho hoàng đế?"

Tạ Vô Sí liếc nhìn y một cái: "Lại đây ngồi, trong ngục ngày dài đằng đẵng, trò chuyện cũng tốt."

Thời Thư ngồi xuống bên cạnh hắn, nhặt một cọng rơm lên, xé từng chút một thành vụn.

"Loài người ban đầu tiến hóa từ loài vượn, hình thành lối sống bầy đàn, từ cá thể độc lập biến thành cộng đồng hợp tác cùng có lợi. Những cộng đồng khác nhau tạo thành các nhóm tụ cư khác nhau, giữa các tụ cư sinh ra xung đột."

"Phân công ngày càng chi tiết, trong tụ cư có người già, trẻ con, đàn ông, đàn bà, thể lực khác nhau, công việc cũng khác. Một phần người được phân ra làm nhiệm vụ bảo vệ sự an toàn cho cộng đồng, chống lại dã thú hoặc xâm lăng bên ngoài. Nhóm người này ban đầu vì bảo vệ kẻ yếu mà tồn tại, được gọi là "thợ săn", nhưng sau khi thợ săn nắm vũ khí và sức mạnh, lại quay đầu nhắm vào chính cộng đồng, mở ra sự thống trị."

Tạ Vô Sí nói một cách giản dị rõ ràng: "Người đứng đầu đám thợ săn này, chính là hoàng đế."

Thời Thư: "Chúng ta trao vũ khí cho họ, mà họ không bảo vệ chúng ta, ngược lại còn bắt đầu nô dịch người dân?"

"Ừ. Không bảo vệ, lại còn cầm vũ khí cướp đoạt của người ta." Tạ Vô Sí nói, "Nếu gặp được thợ săn tốt thì dân chúng được bảo vệ, còn nếu không tốt, dân chỉ có thể làm cá nằm trên thớt."

Thời Thư: "Phong Lộc chính là loại thợ săn không tốt?"

Tạ Vô Sí: "Thông minh."

Thời Thư: "Vậy chúng ta phải làm sao?"

"Tranh đấu, thay thế hắn, trở thành thợ săn mới."

Một ô cửa sổ nhỏ, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, chỉ rọi được một vệt nhỏ trong phòng giam. Thời Thư đưa tay ra, khẽ chạm vào chùm sáng tuyết trắng ấy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!