Edit by meomeocute
Thời Thư: "Nói rõ xem nào, 'ship' cái gì?"
Tạ Vô Sí bình thản nói: "Ngươi và Bùi Văn Khanh, yêu quý lẫn nhau, rất dễ chịu khi nhìn."
Thời Thư ngậm miếng ngỗng: "Yêu quý thì ta hiểu, nhưng 'dễ chịu khi nhìn' là ý gì?"
Tạ Vô Sí: "Ngươi đối tốt với tất cả mọi người, nên người khác cũng muốn đến gần ngươi. Bùi Văn Khanh thể trạng yếu, đang thiếu một người hoạt bát như ngươi để chọc cười hắn. Lâu dần, hai ngươi có thể trở thành tri kỷ."
Thời Thư: "Hê hê, kết bạn vốn là như vậy mà."
Rồi hắn chợt cảm thấy có điều bất thường: "Thế nên rốt cuộc ngươi 'ship' cái gì?"
"'ship' hai ngươi, rất xứng đôi."
Tạ Vô Sí chỉ nói đến đó rồi cười một chút, ngoài khoảnh khắc thoáng qua vừa rồi dường như có chút dao động, hắn nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản như thường.
Thời Thư chớp mắt, đây chính là điều hắn không hiểu nổi—luôn cảm thấy Tạ Vô Sí còn chưa nói hết, lời có hàm ý, như thể đang ám chỉ điều gì đó.
Thời Thư thường không hiểu được mấy chuyện thế này của Tạ Vô Sí: "Sao nào? Ngươi cảm thấy hắn không tốt?"
Tạ Vô Sí: "Tốt hay không, không quan trọng."
Tạ Vô Sí đặt chén xuống bàn: "Ngươi đối tốt với tất cả mọi người."
Giọng nói rất trầm, lại như thể bình thản.
Thời Thư gãi đầu: "Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi."
Tạ Vô Sí thu lại ánh mắt từ trên người hắn, thản nhiên chuyển chủ đề: "Con ngỗng quay này là đặc sản của tiệm Trần Ký ở chợ đêm Chu Kiều, béo ngậy thơm mềm, rất ngon. Ăn nhiều vào, chiều nay đi Minh Phụng Ty, chưa chắc có thể quay về ngay, để đây lại hỏng mất."
Thời Thư: "A? Cái gì? Ngỗng quay?"
Tạ Vô Sí mím môi: "Ta đang nói... Minh Phụng Ty—"
Lúc này Thời Thư mới lắng nghe hắn nói: "Minh Phụng Ty?! Chiều nay phải đi Minh Phụng Ty?"
Trên mặt Tạ Vô Sí không lộ chút cảm xúc nào, chỉ nhắc lại một lần nữa với giọng điệu cứng nhắc, bình thản: "Tối qua Minh Phụng Ty đã ban lệnh truy nã ngươi. Bất kể có tham gia hay không, đã chạy trốn thì chính là đào phạm, bị bắt thóp, phải đến Minh Phụng Ty hủy bỏ lệnh truy nã này."
Thời Thư: "Ta không làm gì cả, bọn họ vu oan ta, ta còn phải tự đến đó?"
"Ừ, Minh Phụng Ty muốn điều tra ngươi thì điều tra, tiền trảm hậu tấu, có hoàng quyền đặc biệt cho phép. Nhưng đừng lo, hôm nay Thế tử vào triều, công khai nói với Hoàng thượng chuyện ở chùa Tương Nam. Trước mặt Phong Lộc, Hoàng thượng đã ban thưởng ta trăm lạng vàng, động thái này là để cảnh cáo hắn, bảo hắn đừng tùy tiện ra tay nữa."
"Ngươi sẽ không sao cả." Tạ Vô Sí đứng dậy: "Chiều nay, kết thúc chuyện này đi."
Thời Thư thở phào: "Nhưng chiều nay ta đã hẹn đi tìm bọn họ rồi."
Ánh mắt đen láy của Tạ Vô Sí nhìn qua, giọng nói không gợn sóng: "Từ chối đi."
"..." Hắn trông chẳng có vẻ gì là đang đùa cả, Thời Thư gật đầu: "Được rồi, vậy mai ta đi tìm bọn họ sau."
"Ta đi cùng ngươi đến Minh Phụng Ty, trước hết ngủ trưa một lát đã, ngươi ăn cơm đi." Tạ Vô Sí đứng dậy, quay về Tây sương phòng.
Mọi thứ vẫn như thường, nhưng Thời Thư cảm thấy hình như Tạ Vô Sí không vui, thế mà nhìn sắc mặt lại không hề nhận ra được. Hắn cúi đầu gắp thêm một miếng ngỗng quay béo ngậy bỏ vào miệng. Nghĩ đến Minh Phụng Ty, nhịp tim bỗng nhiên tăng nhanh, bắt đầu thấy căng thẳng, một mặt khác lại nghĩ—Tạ Vô Sí vừa rồi rốt cuộc có ý gì?
Bình thường nếu Tạ Vô Sí thỉnh thoảng nói ra vài câu khiến hắn giật mình, Thời Thư mới thấy hắn bình thường. Nếu Tạ Vô Sí quá bình thường, ngược lại Thời Thư lại thấy không quen.
Thôi kệ đi, lát nữa xem sao.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!