Edit by meomeocute
Da của Thời Thư trắng đến mức gần như trong suốt, giống như lớp men sứ, nhưng là một màu trắng khỏe mạnh và sáng trong, tựa như có sức hấp dẫn kỳ lạ, rực rỡ đến chói mắt.
Thời Thư than thở: "Hôm nay trên người đâu đâu cũng có vết thương."
Ngón tay Tạ Vô Sí nổi rõ đường gân xanh, đặt lên phần eo dưới của cậu: "Để ta giúp ngươi xoa tan vết bầm và huyết tụ."
Thuốc mỡ nhỏ giọt lên làn da, dung dịch màu nâu sẫm chầm chậm lan rộng. Khi được thoa đều lên người cậu, làn da vừa mịn vừa đàn hồi, ấm nóng.
Lúc vừa chạm vào thuốc mỡ, cảm giác có chút mát lạnh, nhưng dưới sự xoa bóp của đầu ngón tay, nhanh chóng nóng lên, còn nóng hơn cả nhiệt độ da ban đầu.
Mùi thuốc thảo dược lan tỏa, không khí trong phòng càng lúc càng trở nên đậm đặc.
Da thịt mịn màng, ấm áp, đầu ngón tay ấn xuống làn da trắng ngọc liền tạo thành vết lõm, nhưng chỉ chớp mắt sau lại đàn hồi về hình dạng cũ. Thời Thư hai tay gối lên trán, vạt áo bị vén lên đến lưng, để lộ vòng eo và nửa b* m*ng. Trong nền chăn đệm màu lam nhạt, làn da của cậu trắng nõn đến mức vô cùng nổi bật, như một trái đào mật căng mọng đã chín tới.
Thời Thư rầu rĩ nói: "Tạ Vô Sí, thuốc mỡ mát quá."
Tạ Vô Sí đáp: "Nhịn một chút, sắp xong rồi."
— Một chàng trai thẳng đột nhiên xuyên thành mị ma cấp bậc tối đa.
Thời Thư đưa tay xoa lên phần eo sau, có vẻ như bị nhột mà thấy không thoải mái.
Cậu hoàn toàn không ý thức được bản thân có sức hấp dẫn ra sao. Ngón tay vừa chạm vào vết thương, Thời Thư lập tức hít mạnh một hơi, bật ra một tiếng r*n r* đầy đau đớn, phần eo hẹp và bờ hông cũng theo đó mà vặn vẹo một chút.
Trong khoảnh khắc, yết hầu của Tạ Vô Sí khẽ trượt lên xuống, ánh mắt tối sầm lại.
Có lẽ chỉ là vô tình, nhưng chiếc quần lỏng lẻo của Thời Thư lại càng trễ xuống vài phân vì động tác ấy, càng làm lộ rõ đường nét tròn trịa nơi hông.
Kích cỡ quần này vốn khá rộng, chỉ cần Tạ Vô Sí nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay kéo một cái, nửa th*n d*** của Thời Thư sẽ hoàn toàn bại lộ.
Lực của Thời Thư không mạnh lắm, ít nhất so với Tạ Vô Sí thì yếu hơn hẳn. Giống như ban sáng, khi hai người ở trong dòng nước, cậu bị nắm cằm, một tay bị đè chặt, bị khóa vào một góc không thể trốn thoát, bị cuốn vào nụ hôn sâu ướt át đầy càn quét, nếm trải sự ngọt ngào xen lẫn chiếm hữu.
Thời Thư, một con thú nhỏ vùng vẫy chỉ càng làm trò chơi thêm thú vị.
Sự chống cự của cậu như một thú vui, vì so với sự ngoan ngoãn phục tùng, thì sự phản kháng càng làm hooc
-môn bùng nổ hơn.
Ngón tay tiếp tục ấn lên làn da mịn màng, x** n*n đến mức da thịt trở nên ửng đỏ. Linh Dưỡng Xuân dặn phải xoa đều thuốc mỡ, Tạ Vô Sí liền thuận tay mà m*n tr*n từng tấc da non mềm, lòng bàn tay dần siết chặt.
Thời Thư bực bội: "Tạ Vô Sí, vẫn chưa xong à?"
Tạ Vô Sí trầm giọng, giọng nói khàn khàn: "Sắp rồi, cẩn thận đừng chạm vào vết thương."
"Nhột quá!" Thời Thư rên lên, "Ngươi xoa làm ta nhột đến chịu không nổi."
"Hmm?"
Vì một chút tư tâm, ngay cả khi thuốc mỡ trên lưng cậu đã khô, Tạ Vô Sí vẫn kéo áo cậu xuống, che phủ phần da thịt trắng ngần đầy mê hoặc, chỉ giữ lại đôi tay v**t v* nơi vòng eo nhỏ nhắn, đôi khi còn lướt qua vùng eo dưới sát gần mông.
"Rất nhột sao? Cố nhịn một chút, nhanh thôi." Giọng điệu hắn bình thản, "Ta đoán ngày mai, chân ngươi cũng sẽ đau đấy."
Thời Thư lấy tay che mặt: "Không nói nổi nữa."
Cái cảm giác này khác với sự nhột thông thường. Hắn xoa khiến lòng cậu cũng thấy ngứa ngáy, giống như những giấc mơ kỳ lạ về đêm, đến khi tỉnh lại phát hiện thân thể mình có phản ứng sinh lý không thể kiểm soát.
Thời Thư cũng không chắc rốt cuộc có phải là phản ứng sinh lý không, hoặc cụ thể là cái gì, chỉ cảm thấy người đang ngồi phía sau cậu, Tạ Vô Sí, có đôi tay nóng bỏng đến khó tin, mà cái cách hắn chạm vào cậu thì hoàn toàn khác với việc khoác vai bá cổ đám bạn cùng giới bình thường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!