Edit by meomeocute
Thời Thư cắm đầu chạy ra khỏi cửa, trời vừa tờ mờ sáng, con đường mòn giữa ruộng và bờ cỏ còn chưa rõ ràng, uốn lượn quanh co như ruột dê, kéo dài về phía xa.
Thôn trang Chu gia trang, ngói xám tường trắng, phân bố rải rác giữa ruộng nước, suối và rừng tùng.
Tay trái cầm roi, trong lòng ôm một con cừu non trắng muốt, Thời Thư lảo đảo chạy qua cây cầu gỗ bên cạnh căn nhà tranh, lùa đàn cừu ra bãi cỏ xanh mướt.
"Ăn đi, ăn đi, cỏ già rồi ăn vào cứa cả miệng đấy. Mau ăn nhanh lên, lát nữa Lý Tứ lùa trâu đến lại dọa mấy đứa chạy toán loạn."
"Xui xẻo thật, số đen mới xuyên đến thời này, ngày tháng bao giờ mới có điểm dừng đây, thật sự muốn về nhà quá!"
Những con cừu non như kẹo bông gòn tản ra trong bụi cỏ, Thời Thư vác cả một giỏ đầy cỏ heo, còn hứng thú với việc làm nông, cảm giác như đang tham gia chương trình "Biến hình kế" của đài Hồ Nam.
Nhưng chỉ mấy tiếng sau, cơn buồn ngủ ập tới, cậu nằm vắt vẻo trên chạc cây, vô thức chợp mắt.
Mưa rơi xuống trán, lành lạnh.
Chợt mở mắt, phản ứng đầu tiên của Thời Thư là: "Cừu của tôi! Cừu của tôi đâu..."
Cậu nhảy xuống từ chạc cây, quét mắt nhìn cả sườn núi. Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy... Một số con cừu run rẩy giũ mưa trên lưng, vẫn đang vùi đầu gặm cỏ, nhưng một nửa khác không biết nghĩ thế nào, lũ lượt trèo l*n đ*nh núi, vượt qua rặng núi phía bên kia.
"Ai cho tụi bây chạy xa thế hả? Quay lại! Tiểu Hỷ, Tiểu Mỹ, Tiểu Lười, Tiểu Sôi, Tiểu Noãn... Mau quay lại!" Thời Thư lập tức lao về phía đỉnh núi.
Mấy con cừu này chính là "con sâu làm rầu nồi canh", vô cùng nghịch ngợm lanh lợi. Đại Hoàng chạy theo sát gót cậu, bốn chân dang rộng đuổi theo lũ cừu non, nhưng trước mặt lại là con đường dốc đứng.
Con tên "Tiểu Hỷ" là thông minh nhất, cuống cuồng nhảy vào rừng trúc, khi Thời Thư lao xuống núi đuổi theo, cậu chợt nhìn thấy một đoàn người chỉnh tề xuất hiện ở đoạn đường bằng giữa những ngọn núi.
—— Trong khu rừng rậm rạp này, khí thế hoành tráng và chặt chẽ của đoàn người có thể nói là vô cùng nổi bật.
"Trời ạ, nhà ai có tang mà làm lễ trắng vậy, hôm nay hạ táng à?"
Kèn trống vang rền, phía trước có thị vệ vác cờ mở đường, nô bộc nam bưng lễ vật gồm chậu đồng, đệm ngồi, bánh ngọt, đèn cầy, giấy đỏ, giấy vàng, cung nữ bung lọng đứng hai bên, còn có thái giám áo xanh bước đi rón rén.
Khí thế hoàng thất thượng quốc phủ trùm khắp núi rừng, thể hiện qua lá cờ trên tay võ tướng, sắc mặt của hắn nghiêm nghị, những người hầu đều cúi đầu, bước đi nhẹ nhàng, rõ ràng đã trải qua huấn luyện vô cùng nghiêm khắc.
Bóng dáng như u linh len lỏi giữa núi rừng này hoàn toàn tách biệt với tầng lớp lao động. Khi nhìn thấy Thời Thư, trên mặt đám người đồng loạt lộ vẻ sững sờ kinh ngạc.
"Không đúng." Thời Thư nói.
Do từ nhỏ đã quen thuộc với cảm giác nghi thức, trong lòng cậu đột nhiên dâng lên một dự cảm vô cùng xấu.
Bên cạnh, Đại Hoàng đột ngột lao vút ra như một mũi tên, sủa ầm lên với đoàn người trước mặt, cứ như thể lãnh thổ của mình bị xâm phạm.
"Gâu gâu gâu! Gâu gâu gâu! Gâu gâu gâu gâu gâu gâu..."
"Gâu gâu gâu! Gâu gâu gâu!"
Tiếng sủa này suýt chút nữa làm Thời Thư rớt hồn tại chỗ!
"Sủa cái gì nữa, muốn mất mạng hả! Lai Phúc, quay lại đây!"
Thời Thư lập tức cất giọng gọi nó.
Nhưng đã muộn.
Kiệu mười sáu người khiêng bị rung lắc, những con ngựa to khỏe cũng hoảng hốt cất vó, đội hình vốn ngay ngắn lập tức trở nên hỗn loạn, vang lên tiếng "hu" ghìm cương, thái giám, cung nữ, người hầu, võ tướng, khách quý, lễ quan, hòa thượng, tất cả rối tung rối mù.
Từng ánh mắt đồng loạt nhìn về phía rừng trúc nơi Thời Thư đứng——
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!