Edit by meomeocute
Bốn tên thái giám không ngừng lục soát, có người nói: "Ở đây có bức tường thấp, có khi nào hắn chạy ra ngoài từ đây không?"
"Còn đuổi theo không?"
"Đương nhiên phải đuổi rồi! Dù sao cũng đã kinh động hắn, nếu để hắn chạy thoát, về bẩm báo với Thế tử thì người sẽ không giết được nữa! Giết hắn đi, tiền trảm hậu tấu, có như vậy thì cha nuôi mới nguôi giận!"
Âm thanh vọng qua màn nước không quá rõ ràng, mang theo cảm giác buốt và nặng nề, khiến Thời Thư khó mà suy nghĩ, càng không hiểu được cảm giác bị đè lên môi mang ý nghĩa gì. Hắn mở mắt trong nước, khi hơi thở tiến vào khoang miệng, đầu lưỡi cũng chạm vào một thứ gì đó ấm nóng.
Ấm áp, ướt át, dường như là nhiệt độ duy nhất.
Luồng dưỡng khí này đã cứu hắn một mạng. Tạ Vô Sí đã cứu hắn. Nhưng hắn không hiểu vì sao đầu lưỡi lại va chạm mãnh liệt như vậy, chẳng lẽ do hiểm cảnh dưới nước nên không kiểm soát được sao? Quá nhanh, có lẽ chỉ trong nửa giây có sự m*t và l**m thoáng qua, khó phân biệt là vô tình hay cố ý.
"Ào
-- khụ khụ khụ!"
Âm thanh nước xao động biến mất, Thời Thư đột ngột ngoi đầu lên bờ, cánh tay bám vào mép bờ hổn hển th* d*c! Hắn hít lấy không khí trong lành, ho kịch liệt đến mức cổ họng như muốn nổ tung.
Hắn quay đầu nhìn, hơi thở yếu ớt: "Tạ Vô Sí, ngươi... ngươi sao lại đến đây, vẫn còn ở dưới nước..."
Tạ Vô Sí vén mái tóc ướt sũng, giọt nước chảy dọc theo đôi môi: "Tỉnh dậy không thấy ngươi đâu, xét thấy ngươi lúc nào cũng quá nhiệt tình, ta đoán ngươi đi mua thuốc cho ta. Hỏi người gác cổng thì đúng là vậy, nhưng tiệm thuốc cách đây không xa, mà ngươi vẫn chưa quay về. Ra phố hỏi thăm, có người nói thấy có kẻ bị truy đuổi chạy vào con hẻm này. Ta đến đây và luôn đi theo ngươi."
Thời Thư: "Ta không biết bọn họ là ai... nói ta và cả nhà Nguyên Quan cấu kết..."
"Người của Lồng Giam, Tương Nam Tự có quan hệ với quyền hoạn Phong Lộc, mà Lồng Giam còn được gọi là 'Minh Phụng Ty', là cơ quan đặc vụ do Phong Lộc quản lý, chuyên bắt giữ và xét xử phạm nhân, có quyền tiền trảm hậu tấu. Hầu như đã trở thành phòng thẩm tra hành quyết của phe Phong Lộc, được gọi là Lồng Giam giết người."
Hắn nghe không rõ Tạ Vô Sí nói gì, trong đầu mơ hồ. Hình như là chuyện rất xấu.
Thời Thư cố bò lên bờ, quần áo thấm nước nặng trịch, ướt lạnh như da thịt hắn, giống như bị thủy quỷ kéo xuống, đi được mấy bước liền ngã mạnh xuống đất.
"Hừ... đau quá!"
Hắn nhìn bầu trời xanh qua khe hẻm, lưng dán sát mặt đất, vết thương chạm vào mặt đất nhói buốt, vội vàng xoay người quỳ xuống, hít sâu.
Trán áp sát mặt đất, ngửi thấy mùi bùn đất: "Mệt quá..."
Buồn ngủ quá...
Chân bị chuột rút, sau khi ngâm nước lạnh, hơi nước bốc hơi mang theo nhiệt độ cơ thể hắn, khiến hắn run rẩy từng cơn: "Lạnh quá... ngươi hết đau dạ dày chưa?"
Nghĩ tới điều gì đó, Thời Thư móc trong túi ra một lọ sứ trắng, ngón tay dính máu: "Thuốc dạ dày ta mua cho ngươi... xem có bị vào nước không..."
Trong khoảnh khắc, chân mày Tạ Vô Sí nhíu chặt, sắc mặt như có vết nứt. Hắn chưa từng có biểu cảm đó, hắn ngồi xổm xuống trước mặt Thời Thư: "Phải rời khỏi đây ngay, đám người kia không tìm được ngươi sẽ quay lại."
"Gì cơ?" Thời Thư chống tay lên đầu gối định đứng dậy, toàn thân mất hết sức lực, giống hệt cảm giác toát mồ hôi sau buổi huấn luyện, chân mềm nhũn, trống rỗng.
"Ta cõng ngươi."
Thời Thư: "Không cần không cần, chỉ là hơi chóng mặt, không biết tại sao..."
Hắn không nhìn thấy, nhưng Tạ Vô Sí lại thấy rõ ràng, cả người ướt sũng, cánh tay trắng nõn và vết máu sau lưng bị nước rửa trôi, máu tươi thấm qua lớp áo rách: "Cạn kiệt thể lực lại còn bị thương, còn ngâm trong nước lạnh đến mức h* th*n nhiệt, đương nhiên sẽ chóng mặt. Lên đi, nghe lời."
"Ta từ cấp hai đã không được ai cõng rồi, không quen..." Thời Thư bò lên lưng hắn, "Ta có nặng không... ca, ngươi cũng không khỏe, cõng không nổi thì thôi."
Tạ Vô Sí: "Đầu óc buồn ngủ, nhưng miệng còn tỉnh lắm."
"..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!