Chương 18: Liếm

Edit by meomeocute

Không biết đây có phải lần đầu tiên Tạ Vô Sí tỏ ra yếu đuối hay không. 

Một người mạnh mẽ và lạnh lùng như hắn, dù trời có sập xuống cũng có thể chống đỡ, kiềm chế ngũ dục, tự kiểm soát cơn đau, bức tường thành do chính hắn dựng lên vững chắc không thể phá vỡ. Có lúc thậm chí còn vô tình vô dục, gần như là lạnh lùng bạc bẽo. 

Người bạc bẽo, đối với chính mình cũng tàn nhẫn. 

Vậy mà lại nói với y rằng hắn đau. 

Thời Thư lo lắng, nhìn từ đầu đến chân Tạ Vô Sí hai ba lượt: "Ta biết huynh đau rồi, vậy phải làm sao đây? Giờ ta cũng rất căng thẳng, huynh có thể đừng đau nữa được không?" 

Tạ Vô Sí ngồi ngay ngắn trên giường, tóc dài như người xưa, tư thế như ngọc vỡ trên vách đá. Ánh mắt hắn giao với Thời Thư, môi khẽ động. 

Thời Thư ghé lại gần: "Huynh muốn gì sao?" 

"An ủi ta." 

Giọng Tạ Vô Sí trầm thấp, chậm rãi. 

"Hả? Chỉ là muốn an ủi thôi à?" Thời Thư khó hiểu gãi đầu, đi vòng quanh hắn, "Chẳng lẽ là kiểu 'hết đau hết đau bay mất đau' đó hả? Không phải chứ, huynh đang làm nũng à?" 

Tạ Vô Sí: "Có lẽ vậy." 

Có đôi khi hắn nói chuyện luôn khó nắm bắt như thế, dường như chính hắn cũng không hiểu rõ lòng mình. 

Vì hắn đã mở lời, Thời Thư ngồi xuống mép giường: "Được rồi được rồi, không đau nữa, ta niệm kinh giúp huynh siêu độ, lát nữa là hết đau ngay, yêu ma quỷ quái mau cút đi." 

"Khẩn cấp như luật lệnh! —— chết tiệt, nói huynh có khi nào bị oan hồn bám theo không đấy?" Thời Thư nghĩ gì nói nấy, "Không sao không sao, huynh đệ, bộ dạng huynh thế này, ma quỷ cũng phải sợ. Hứa với ta, lần sau đừng uống nhiều rượu như vậy nữa, được không? Nhìn huynh khó chịu ta cũng…" 

"Ngươi cũng khó chịu?" 

Thời Thư: "Ta không khó chịu." 

"Hừ." 

Thời Thư dường như hiểu ra điều gì đó, đưa tay nắm lấy cánh tay hắn dưới lớp chăn, bộc phát kỹ năng diễn xuất: "Không phải là khó chịu, Tạ Vô Sí, ta là đau đớn đến tận cùng, thấu tận xương tủy, hồn bay phách lạc! Hứa với ta, lần sau đừng để bản thân đau nữa, được không?" 

Tạ Vô Sí nhắm mắt, lát sau mới mở ra, đối diện với Thời Thư: "Thật chứ?" 

Thời Thư bật cười hai tiếng: "Tất nhiên rồi." 

Nói xong, y đặt tay Tạ Vô Sí trở lại trong chăn, vỗ vỗ mấy cái. 

"Ta đi nấu ít cháo kê cho huynh." 

Ánh mắt Tạ Vô Sí dừng lại trên bóng lưng Thời Thư. Thiếu niên sống động tràn đầy sức sống, mới bước ra cửa đã run run bắp chân, như bị ma ám: "Một mình đi đến bếp nấu ăn đáng sợ quá, có ma!" 

Thiếu niên nghiến răng, lao về phía trước: "Không được, cháo kê này nhất định phải nấu!" 

Vì dạ dày của Tạ Vô Sí đang đau, nên Thời Thư phải vượt qua nỗi sợ. Dù rằng bản thân y không hề nhận thức được điều đó. 

Tạ Vô Sí thu lại ánh mắt, hàng mi khẽ rũ xuống. 

Ngón tay chạm nhẹ vào góc chăn, cảm nhận hơi ấm. 

Nhà bếp tối om, y thắp đèn dầu, nhóm lửa, chuyên tâm nấu cháo, thậm chí không dám liếc nhìn ra ngoài cửa. Nhà bếp này là nơi gần cái cây có người treo cổ nhất, trên cây vẫn còn nửa sợi dây thừng đen nhẻm vắt vẻo! 

Cháo kê nóng hổi, sau khi nấu xong, Thời Thư ôm bát chạy về phòng: "Tạ Vô Sí, xong rồi xong rồi, hơi nóng đấy." 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!