Edit by meomeocute
Thịt hầm trong nồi, nước sốt sôi ùng ục.
Thịt được nhuộm một màu đỏ nâu của xì dầu, hương thơm lan tỏa khắp nơi.
Thịt kho tàu vừa cho vào nồi, còn có cả sườn kho khoai tây, Tạ Vô Sí nói: "Giờ không làm hòa thượng nữa, có thể ăn thịt miếng lớn, uống rượu ngụm to, ngươi ăn nhiều chút đi, xem có cao thêm được không."
Thời Thư bị hắn chọc cho không biết nói gì, đợi khi cơm được dọn lên bàn, hắn chỉ cúi đầu ăn, không nói một lời.
Ăn một miếng, lại một miếng.
Một đũa, lại một đũa.
Tạ Vô Sí: "Đối tốt với ngươi một chút là ngoan ngay."
"… Ngươi có biết ăn nói không vậy."
Nói cứng xong, hắn thấy Tạ Vô Sí đặt đũa xuống, ngồi bên chiếc bàn nhỏ dưới mái hiên, nghiêng đầu nhìn rừng đào xanh um tươi tốt, thần sắc bình thản.
Thôi vậy, chẳng còn gì để mắng nữa.
***
Những ngày ở Lưu Thủy Am, chủ yếu là dọn dẹp sân viện, nhổ cỏ dại, chẳng mấy chốc, căn nhà cũng có chút dáng vẻ tươm tất.
Chưa được mấy ngày, Thế tử mở tiệc chiêu đãi môn khách trong phủ, danh nghĩa là thưởng liễu, nhưng thực chất là ăn mừng việc "diệt Phật" mấy ngày trước đã mang về quân lương, hắn được Hoàng thượng khen ngợi, trong mắt quần thần triều đình cũng thay đổi ấn tượng về một Thế tử vô dụng, vẻ vang vô cùng.
"Wow! Náo nhiệt thật, xa hoa quá…"
Thời Thư trầm trồ.
Chỗ ngồi của hắn cùng hàng với Tạ Vô Sí, trên bàn bày gà quay, vịt quay, thịt bò thái lát và cả đĩa trái cây, thỉnh thoảng có người đến bàn của họ.
"Tạ huynh, lần đầu đến phủ Thế tử, sau này mọi người là bằng hữu, nào, cùng uống một ly!" Có người lên tiếng.
"Khách sáo rồi." Tạ Vô Sí nâng chén rượu nhạt uống cạn.
Đây chẳng phải tiệc rượu sao?
Thời Thư chẳng có hứng thú với tiệc rượu, miệng còn đang nhai thịt bò khô, thì người kia lại cười quay sang: "Vị tiểu công tử này, tại hạ cũng kính ngài một chén."
Thời Thư: "… Chào, chào huynh."
Chết tiệt, sinh viên non nớt như chúng ta là không biết từ chối mà.
Uống xong, đợi người đi rồi, Thời Thư mới hỏi Tạ Vô Sí: "Người trong phủ Thế tử thân thiện vậy à?"
Tạ Vô Sí cụp mắt: "Đều là lão luyện chốn quan trường, quan trường có quy tắc của quan trường, không có lợi thì chẳng ai dậy sớm. Đám người này hiện tại chưa rõ lai lịch của ta, nhưng vì Thế tử coi trọng ta, e rằng họ xem ta như tân quý nên mới đến chào hỏi."
Hắn nhắc nhở Thời Thư: "Thu lại đôi mắt cún con của ngươi đi, nhìn ai cũng thấy là người tốt."
Thời Thư: "…"
"Ngươi mới là cún con ấy."
Bị xem như em trai của Tạ Vô Sí, người ta kính rượu Tạ Vô Sí, theo lễ phép cũng kính luôn hắn, Thời Thư uống một hớp rượu nhạt liền đỏ tai, đầu gối chạm vào chân Tạ Vô Sí: "Tạ Vô Sí, ta không muốn uống rượu. Ta chỉ muốn ăn cơm ngon thôi."
"Không biết uống rượu à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!