Chương 16: Ngươi yêu đàn ông sẽ chết sao?

Edit by meomeocute

Thời Thư sớm đã cảm thấy, diện mạo của Tạ Vô Sí tràn đầy d*c v*ng. 

Thần sắc bình tĩnh, cảm xúc ổn định… nhưng d*c v*ng trong mắt lại khó giấu. Không phải sự trống rỗng vô lực sau khi d*c v*ng được lấp đầy, mà là ánh mắt của tham vọng bừng bừng, tinh lực dồi dào, tràn ngập ý chí tiến thủ và hành động. 

Người như vậy rất có sức hút, nhưng cũng khiến người ta sợ hãi. 

Thời Thư hỏi: "Bây giờ về, chúng ta sẽ làm gì?" 

"Thu dọn đồ đạc. Độ điệp bị thu hồi, không thể làm hòa thượng nữa, cũng không thể ở lại chùa Tương Nam. Vài ngày nữa rời đi." 

Thời Thư: "Đi đâu?" 

Tạ Vô Sí liếc nhìn y: "Sao, còn lưu luyến à?" 

"Không." 

Sắp phải đổi chỗ ở, phiêu bạt vô định, Thời Thư vô cớ nhớ đến thôn nhà họ Chu: "Không biết Tiểu Hỉ, Tiểu Mỹ, Tiểu Noãn thế nào rồi. Đó là đàn cừu ta tự tay nuôi lớn, chỉ có Lai Phúc là còn theo ta." 

Trước khi đi, y tìm dây để buộc chó, nhưng không thấy, đành cắt nát tăng bào bện thành dây thừng, làm một chiếc vòng cổ đơn giản cho Lai Phúc. 

Đang buộc chó, bên bức tường tối đen xuất hiện một ngọn đuốc. Ban đầu, Thời Thư tưởng là nha dịch và binh sĩ xuống núi, nhưng nhìn kỹ, đó là một đội quân giáp trụ chỉnh tề, có người dẫn đầu, trực tiếp đi thẳng vào sân viện này. 

"Thế tử đại nhân giá lâm!" 

Tạ Vô Sí tiện tay ném bộ quần áo trong tay xuống, trong mắt thoáng vẻ trầm ngâm, sắc mặt lập tức sa sầm: "Tên ngu xuẩn này." 

Thế nhưng, ngay giây phút người kia bước qua cửa, vẻ âm u trên mặt Tạ Vô Sí lập tức biến mất sạch sẽ. Hắn không chút biểu cảm ra cửa nghênh đón: "Thế tử điện hạ." 

Sở Duy đặc biệt tỏ ra khiêm nhường: "Tốt, tốt lắm! Mọi chuyện đều trong tầm kiểm soát, vừa rồi ta đã sai người bẩm báo Hoàng thượng. Ngươi đưa ra dao, lại xúi giục tăng nhân làm loạn. Hay lắm, Tạ Vô Sí, đây là công lao của ngươi!" 

Gương mặt Tạ Vô Sí chìm trong bóng tối, cảm xúc khó mà nhìn thấu: "Bẩm Thế tử, đệ tử không hề làm gì cả. Sách là do Thế tử phát hiện, dâm tăng cũng là Thế tử tình cờ bắt gặp, chuyện đêm nay lại càng do Thế tử điều động thỏa đáng, đệ tử không có chút công lao nào." 

Hay lắm, khiêm tốn, lại còn nhường công. 

Tâm trạng Thế tử trông thấy rõ là tốt hơn, liếc mắt nhìn gian thiền phòng: "Căn phòng đơn sơ thế này, kim lân há phải vật trong ao? Độ điệp đã thu hồi, ngươi cũng không thể làm hòa thượng nữa, ở lại chùa Tương Nam càng là tai họa. Nếu không có chỗ đi, chi bằng đến phủ Thế tử nương náu, ta sẽ có cách dùng đến ngươi." 

Thì ra Tạ Vô Sí nói mấy ngày nữa rời đi, sớm đã liệu trước tình huống này. 

Thời Thư muốn vỗ tay luôn rồi, giỏi cho ngươi, Tạ Vô Sí. 

Tạ Vô Sí: "Đệ tử có một chuyện muốn thỉnh cầu." 

Thế tử ngáp một cái: "Chuyện gì?" 

"Có thể lập tức khởi hành không?" 

Không khí thoáng chốc trở nên căng thẳng. 

Thế tử híp mắt nhìn hắn, Ngự hầu ghé vào tai y thì thầm, rồi nói: "Có thể thì có thể, chỉ là thủy am trong phủ Thế tử đã hoang phế nhiều năm, vẫn chưa sai người quét dọn—" 

Tạ Vô Sí: "Đệ tử sẽ tự quét dọn." 

"Được." Thế tử vuốt cằm bước ra ngoài, "Lệnh cho người lập tức mở cửa, chuẩn bị xe ngựa, đưa sư phụ Vô Sí và các sư huynh đệ sang đó. Thưởng bạc trăm lượng, ban vàng mười lạng." 

Thiên hoàng quý tộc đích thân tới, nghênh ngang rời đi, nhưng trong sân viện lại dậy lên sóng gió, các tăng nhân nghị luận ầm ĩ, nhìn căn phòng này bằng ánh mắt khác thường. 

Thời Thư: "Thì ra tất cả chuyện này đều do ngươi làm." 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!