ฅ^•ﻌ•^ฅ Edit by meomeocute ฅ^•ﻌ•^ฅ
______
"Anh chuẩn bị đi khắp mọi ngóc ngách trên thế giới / Dấu chân in khắp toàn cầu."
"Vậy em đi cùng anh nhé."
Sau khi đặt vali vào chiếc xe địa hình, Thời Thư "ầm" một tiếng đóng cửa, vòng từ thân xe đen bóng loáng đến ghế phụ lái. Thân hình thanh tú của cậu thiếu niên khom lưng lên xe, để lộ một phần eo trắng nõn. Vừa ngồi xuống, trước mặt cậu đã có một túi giấy đựng bữa sáng.
Thời Thư ngái ngủ: "Anh còn mua cả bữa sáng nữa sao?"
Tạ Vô Sí ngồi ở ghế lái, khoác một chiếc áo khoác phong cách giản dị, bàn tay đặt trên vô lăng nổi lên những gân xanh nhàn nhạt: "Trên đường đến đón em, tiện thể mang bữa sáng cho em. Còn có sữa đậu nành nữa, ăn lúc nóng đi."
Thời Thư ngáp một cái, vài sợi tóc lòa xòa: "Anh ăn chưa?"
"Anh ăn rồi mới đến."
Chiếc xe lùi ra, khuôn mặt tuấn tú của Thời Thư lộ rõ vẻ buồn ngủ, cậu lục lọi túi giấy, cố gắng khởi động bộ não đang mơ màng, vừa chậm rãi nhai chiếc quẩy trong túi giấy, rồi lại cầm cốc sữa đậu nành lên uống một ngụm chậm như sên.
Tạ Vô Sí liếc nhìn cậu, nhàn nhạt nói: "Tối qua không phải đã cho em về sớm rồi sao, mà vẫn còn buồn ngủ thế này, thức khuya chơi game với Đỗ Tử Hàm à?"
"..." Thời Thư, "Thần tiên, cái gì anh cũng đoán được."
Tạ Vô Sí cầm kính râm trong ngăn chứa đồ lên đeo, chuyên tâm lái xe: "Có thể ngủ trên xe, lái một tiếng lên cao tốc, rồi hai tiếng nữa đến trạm dừng chân dậy ăn cơm. Chiều mới đến điểm tham quan đầu tiên, lúc đó dậy cũng không muộn."
Thời Thư không nhịn được cười: "Em cũng định thế."
Hôm nay thời tiết đẹp, ánh nắng trắng xóa chiếu vào từ cửa sổ, đúng lúc sáng sớm, xung quanh tràn ngập không khí mới mẻ đang chờ bùng nổ. Thời Thư ăn quẩy, rồi uống sữa đậu nành, cảm giác phấn khích của chuyến đi tự lái khiến cậu vui vẻ được hơn mười phút, nói chuyện với Tạ Vô Sí về bản đồ.
Mười mấy phút sau, ánh nắng lại chiếu vào ghế phụ lái, Thời Thư đã nghiêng đầu ngủ say sưa, tiếng thở khò khè còn vương lại.
Đây là lần đầu tiên hai người đi du lịch kể từ khi trở về hiện đại. Tạ Vô Sí thấy Thời Thư nói chuyện được một lúc thì giọng dần nhỏ lại, nói: "Đến ghế sau ngủ đi, thoải mái hơn."
Thời Thư kiên quyết: "Thôi, ngủ ở đây đi, đi cùng anh lái xe."
Mí mắt Thời Thư khép lại, Tạ Vô Sí nắm vô lăng lái xe rẽ vào một con đường rời thành phố, trong xe phát những bài hát có giai điệu tự do phóng khoáng, ánh nắng không quá ấm cũng không quá gắt, khung cảnh xung quanh lùi lại nhanh chóng.
Thời Thư thực sự quá buồn ngủ, ngủ đủ mọi tư thế trong xe. Giữa đường, cậu nghe thấy Tạ Vô Sí lên cao tốc bị chặn lại, trả phí, rồi lái xe lên một con đường quốc lộ bằng phẳng.
Thời Thư tỉnh dậy một lần: "Trước đây đi thăm cô ở tỉnh ngoài với ba mẹ, hình như cũng đi như thế này."
"Vậy đã từng đi du lịch tự lái với bố mẹ chưa?"
"Chưa, toàn mua vé xe vé máy bay, hoặc đi tour du lịch thôi. Đi tự lái tiện hơn, tự do hơn, không phải chen chúc với một đám người."
Thời Thư như người mộng du phát biểu cảm nghĩ về chuyến đi. Tạ Vô Sí đeo kính râm trên sống mũi thẳng tắp, thấy mặt trời càng lúc càng lớn, bèn đưa tay hạ tấm che nắng cho Thời Thư. Thời Thư liếc nhìn hắn, thầm nghĩ Tạ Vô Sí lái xe cũng đẹp trai thế, chớp mắt một cái, lại ngủ thiếp đi.
Đến khi cậu tỉnh dậy lần nữa, xe vừa dừng ở một trạm dừng chân, bên cạnh dựng một tấm bảng lớn. Phong cảnh xung quanh không còn là thành phố nữa, mà đã biến thành những ngọn núi xanh bao quanh. Bãi đỗ xe của trạm dừng chân chật kín xe cộ, người đi lại nói chuyện ồn ào, dắt trẻ con, kéo bạn bè. Lần này Thời Thư mở mắt ra cuối cùng cũng tỉnh táo hơn một chút: "Ăn trưa sao?"
Tạ Vô Sí: "Xuống ăn chút gì đó, cũng nghỉ ngơi một chút."
Thời Thư vừa xuống xe, ánh nắng ấm áp, thậm chí hơi nóng. Chân chạm đất khôi phục cảm giác thực, có nhiều người nhìn chằm chằm vào chiếc xe của hai người, nhưng ánh mắt của họ đều tập trung vào hai người, Thời Thư đành phải đeo khẩu trang.
Thời Thư nhìn ngắm những ngọn núi xung quanh: "Đây là đâu vậy? Đông người thế này, xung quanh rõ ràng nhìn rất hoang vắng."
"Tuyến du lịch nổi tiếng trên mạng, tuyến đường này rất hot, trên đường đi người đều rất đông." Tạ Vô Sí thấy Thời Thư sờ sờ chạy chạy khắp nơi, đứng tại chỗ, đợi Thời Thư nhìn đủ rồi đi đến bên cạnh hắn, vạt áo bị Thời Thư theo thói quen nắm lấy một cái.
Tạ Vô Sí hỏi: "Sao vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!