Chương 156: (Vô Đề)

ฅ⁠^⁠•⁠ﻌ⁠•⁠^⁠ฅ Edit by meomeocute ฅ⁠^⁠•⁠ﻌ⁠•⁠^⁠ฅ

Ngoại truyện

- Đường rẽ (Không ngọt, cân nhắc khi đọc)

- Hai người chia tay nếu gặp lại nhau ở giữa đường

______

"Hãy tự yêu lấy bản thân, đừng hào phóng tặng đi tình yêu, tâm hồn và sức lực của mình như một món quà, lãng phí ở những nơi không cần đến và bị coi thường."

Cuốn sách được đóng lại, vị bác sĩ đi tới từ khung cửa sổ kính trắng xóa: "Hãy viết nhật ký nhiều hơn, tăng cảm giác kiểm soát cuộc sống và khôi phục trật tự nội tâm. Hoặc, tôi khuyên cậu nên học nấu ăn, ra ngoài tập thể dục, hít thở không khí trong lành, điều chỉnh cảm xúc của mình bằng những hành động cụ thể..."

Cây bút máy được đậy nắp, để lại những nét chữ sắc sảo, rõ ràng trên cuốn nhật ký.

Vị bác sĩ trong ký ức đứng trước bàn làm việc, giữ một khoảng cách an toàn: "Nhật ký của cậu ghi lại những gì? Có muốn chia sẻ không?"

Ngón tay gõ gõ lên bìa da của cuốn nhật ký. Ánh mắt của người đàn ông trẻ tuổi hướng ra ngoài cửa sổ, nhìn những hàng cọ được nắng chiếu sáng rực rỡ bên bờ biển, những con chim hải âu tụ lại rồi tản ra, sóng biển cuộn lên từng lớp như những đường vân hoa.

Tạ Tầm từ chối: "Không được, trong nhật ký không chỉ có riêng tư."

Tiếng cười sảng khoái của vị bác sĩ vang lên: "Thôi được, tôi cũng sợ phải nhìn thấy những nội dung sốc lắm."

...

Nhắm mắt lại, trong miệng khô khốc.

Đừng hào phóng tặng đi tình yêu, tâm hồn... lãng phí ở những nơi không cần đến và bị coi thường...

Hắn đã từng học được điều này, vì vậy hắn cực kỳ lý trí và lạnh lùng.

Nhưng khi cậu đi rồi, hệ thống giá trị mà hắn xây dựng đã sụp đổ.

Vì vậy, hắn của bây giờ là một khối hỗn độn mất trật tự.

Chiếc xe ngựa đang xóc nảy trên con đường đất vàng. Người đi theo phía sau, vung roi ngựa. Đội xe này đang trên đường từ Đông Đô đến Yến Châu thuộc Trường Bình Phủ.

Chỉ thấy lá vàng rụng khắp núi, trời thu đã về.

Chiếc xe ngựa được chạm khắc hoa văn phức tạp. Suốt chặng đường, người ở các trạm dịch đều cúi đầu khom lưng, sớm đón tiếp. Khi thấy biển hiệu, người ở trạm dịch lập tức cúi người: "Hoá ra là xe của Tạ Đô Thống Chế, mời ngài vào!"

Một thái giám bước vào với vẻ mặt nghiêm trọng, khẽ hỏi: "Trong trạm dịch này có thuốc trị cảm lạnh không?"

"A? Thuốc?" Người lính trạm dịch đầy vẻ khó hiểu.

Chiếc xe ngựa vẫn tiếp tục xóc nảy.

Trong xe, Tạ Vô Sí nằm ngang trên ghế, đắp một tấm chăn dày cộp, trên trán có băng gạc, nhắm mắt như đang hôn mê. Mặc cho xe có xóc nảy thế nào, khuôn mặt hắn vẫn tái nhợt và vô hồn.

Những người hầu bên ngoài nhiều lần vén rèm, thò đầu vào nhìn: "Này, Tạ đại nhân... cái này, cái này phải làm sao đây!"

"Cũng là một người đáng thương. Nghe nói Tạ đại nhân từng bị lưu đày, bây giờ tiên đế băng hà, tân đế lên ngôi, lập tức thăng chức cho Tạ Vô Sí làm Đô Thống Chế của Trường Bình Phủ. Khó khăn lắm mới trở thành tân quý được săn đón, vậy mà lại mắc bệnh nặng. Sẽ không phải chưa đến nơi đã chết trên đường đấy chứ?"

"... Bệnh suốt cả chặng đường rồi. Cứ đến mùa thu là lại bệnh, đường thì xa xôi, có khi thật sự chết trên đường..."

Một người trong số đó tò mò buôn chuyện:

"Tạ đại nhân của chúng ta không có nửa người thân nào sao? Chết rồi cũng không có ai lo hậu sự à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!