Chương 155: (Vô Đề)

ฅ⁠^⁠•⁠ﻌ⁠•⁠^⁠ฅ Edit by meomeocute ฅ⁠^⁠•⁠ﻌ⁠•⁠^⁠ฅ

_____

Một buổi sáng sớm nọ, Thời Thư tỉnh dậy thì thấy đầu mình hơi nặng, cậu vội vã dùng tay chân thì thấy mình đang "bò" dậy.

"Gâu? Gâu gâu gâu!" Gì thế này, chuyện gì đang xảy ra vậy?

Thời Thư nhìn thấy cái chân nhỏ màu vàng của mình, đang bới tung chăn gối lộn xộn rồi bò đến chỗ Tạ Vô Sí đang ngủ bên cạnh. Tạ Vô Sí từ từ tỉnh giấc, cúi đầu nhìn cậu. Thời Thư kêu lớn: "Gâu!"

Tạ Vô Sí: "Một chú chó Golden à?"

Tạ Vô Sí khẽ nhíu mày, ngồi dậy, dùng tay ôm Thời Thư từ dưới chân lên. Thời Thư bị ép lộ bụng, hai chân quẫy đạp: "Gâu gâu gâu!" Tại sao, tại sao lại như thế này?

Tạ Vô Sí chú ý đến quần áo trên giường, cười nói: "Cún con, thật sự biến thành cún con rồi."

Trong lúc Thời Thư đang "gâu gâu gâu", cậu nghe thấy giọng nói của hệ thống. Vì đã vượt qua thành công một thử thách, một Hộp Thành Tựu đã được kích hoạt, cho phép cậu biến thành một con vật nhỏ trong một ngày. Ngày mai có thể trở lại bình thường, Thời Thư cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Lai Phúc! Bố đây rồi!

Trêu chó khi là người và trêu chó khi là chó hoàn toàn là hai kiểu chơi khác nhau.

Lai Phúc gâu gâu gâu...

Thời Thư vừa định nhảy xuống giường, nhưng cậu quay đầu lại, luồn lách trên không trung rồi được Tạ Vô Sí ôm gọn vào lòng, sau đó bế xuống giường.

"Thôi nào, ngoan, ăn cơm trước đã. Anh biết em muốn chơi, lát nữa anh sẽ gọi em."

"Gâu gâu gâu!" Chú cún Golden Thời Thư nhe răng, được ôm trong tư thế rất thoải mái, ngửi thấy mùi hương ấm áp trên người Tạ Vô Sí, vòng tay của hắn thật ấm áp.

Thời Thư được bế đến bàn ăn, lát sau, người giúp việc mang bữa sáng và sữa nóng đến. Đây là bất động sản của Tạ Vô Sí ở nước ngoài, Thời Thư đến ở cùng hắn một thời gian sau kỳ nghỉ hè.

Trên bàn ăn có các món Tây như thịt bò, cà rốt thái hạt lựu, và cả các món Hoa như bánh bao nhỏ. Sữa vừa được Tạ Vô Sí dặn hâm nóng, hắn cầm lên, đưa lại gần, Thời Thư "tún tún tún" uống sữa, mép lông mềm mại dính đầy vệt sữa.

Người giúp việc không biết chú cún Golden con này từ đâu ra, nhưng Tạ Vô Sí ngồi trên ghế, ôm cậu, một tay giữ bát sữa cho chú cún, ánh mắt ôn hòa, bình tĩnh và kiên nhẫn một cách lạ thường.

Thời Thư uống vài ngụm sữa rồi không uống nữa, cậu giơ chân cào cào. Tạ Vô Sí lại dùng dĩa gắp thịt bò thái hạt lựu đưa đến. Thời Thư nằm trong lòng hắn, nhai nhai nhai, chân nhỏ cào cào vào người hắn.

"Gâu gâu gâu..." Cái này ngon, gâu gâu...

Lại ăn thêm cà rốt thái hạt lựu, nhai nhai nhai.

Ăn thêm một miếng cần tây, ôi dở quá, khè.

Lai Phúc đâu? Lai Phúc đâu rồi? Lai Phúc của tui đâu? Lai Phúc đâu rồi? Ăn chưa được hai miếng, Thời Thư đã tìm khắp nơi Lai Phúc, vừa nhai vừa tìm.

Thời Thư được Tạ Vô Sí dùng khăn ướt lau sạch miệng, nhảy xuống đất, cậu mới nhận ra "chà, sao sàn nhà thấp thế nhỉ?"

Thời Thư chạy trên thảm, chạy đến cầu thang, nhảy tưng tưng xuống lầu. Tạ Vô Sí đi dép lê, mặc bộ đồ ngủ dệt kim màu xám, cúi mắt đi theo sau.

Thời Thư chạy đến bậc thang cuối cùng, bị trẹo chân một cái nhưng không sao, rồi lại chạy tiếp. Những người giúp việc trong trang viên đều ngoái đầu nhìn cậu.

Cuối cùng! Thời Thư nhìn thấy Lai Phúc!

Lai Phúc đang ở ngoài cửa, vừa ăn xong, chạy tung tăng khắp bãi cỏ, rồi quay lại ngồi xổm ở cửa. Thời Thư "vút" một tiếng lao ra!

Quả thật, tốc độ của bốn chân nhanh hơn hai chân nhiều...

Lai Phúc nhìn thấy cậu, nhận ra trong vài giây rồi vẫy đuôi. Không ngờ Thời Thư chỉ biết chạy mà không biết dừng, lao ra bãi cỏ, đâm văng Lai Phúc, bản thân cậu cũng văng ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!