Chương 153: (Vô Đề)

Tạ Vô Sí đi dép lê, châm nến lên: "Đi thôi, ta biết em sợ lúc nửa đêm. Đừng sợ làm phiền ta, hành động của chồng em cũng được, vừa không lề mề trên giường, vừa không lười biếng, ý chí có thể khống chế thân thể."

"…………" Thời Thư: Không phải, ai muốn nghe nửa sau chứ?

Cậu cùng hắn ra ngoài. Trong sân tĩnh mịch, tường đổ ngói tan, hoang tàn tiêu điều. Bóng tối vô định dễ nảy sinh sự thần bí, cũng như nỗi sợ hãi ma quỷ. Thời Thư được Tạ Vô Sí che chắn đi bên trong, cùng đi, cho đến khi tới nhà xí cuối sân.

Tạ Vô Sí châm nến: "Đừng sợ, ta ở ngay cách em vài bước."

Thời Thư sững lại một chút, cảm thấy hắn dường như thật sự hiểu mình.

Cậu vào sau cánh cửa kia, ánh nến le lói chiếu vào. Thời Thư vội vàng vào rồi nhanh chóng đi ra. Lúc rửa tay, Tạ Vô Sí quả nhiên đứng cách cậu chỉ vài bước.

Không chỉ vậy, trên đường về, hắn cũng để Thời Thư đi phía trong hành lang, còn hắn thì đi ở bên cạnh sân tối tăm. Cảm nhận được sự chăm sóc đặc biệt của một người đàn ông… Thời Thư có một cảm giác kỳ lạ trong lòng, ngón tay nắm chặt rồi lại buông lỏng. Khi vào cửa, Tạ Vô Sí cũng nói: "Em vào trước đi."

Thời Thư vào trong, cánh cửa gỗ "kẽo kẹt" khép lại nhẹ nhàng, ma quỷ bị chặn lại ở ngoài, trong nhà ánh đèn sáng trưng.

Thời Thư lên giường lại, trong lòng có chút cảm khái: "Chồng ơi, chồng à… yêu ngươi thật sự dễ như trở bàn tay."

Cậu nằm xuống, Tạ Vô Sí tắt nến. Thời Thư mở to mắt trong bóng tối. Tạ Vô Sí hỏi: "Có muốn ôm ta ngủ không? Bây giờ rất lạnh, có thể xem ta như một máy sưởi."

Thời Thư: "Cái này không đúng nhỉ? Là ta ôm ngươi ngủ à?"

Tạ Vô Sí: "Có ai từng tỏ tình với em chưa?"

Thời Thư: "Tỏ tình gì?"

Tạ Vô Sí: "Ta yêu em."

"…" Thời Thư sợ hãi lùi về sau một chút, chiếc gối cũng bị cậu đẩy ra sau lưng. Cậu cố nhìn rõ mặt Tạ Vô Sí trong bóng tối. Cũng vì những ngày gần đây làm việc mệt chết đi được, nếu là người khác, Thời Thư đã sớm tránh né bỏ đi, nhưng ngay lúc này, cậu quá mệt mỏi đến nỗi lười cả xuống giường.

Thời Thư: "Gì vậy? Không hiểu."

Tạ Vô Sí cười khẽ: "Em 18 cũng y chang như thế này."

Thời Thư hơi bối rối, nhưng không cảm thấy hắn có cảm xúc gì, trong lòng có chút suy nghĩ nhỏ, nhưng lại kéo chăn chuẩn bị ngủ tiếp. Ngủ ngon, lại chỉ là thức giấc giữa chừng nên Thời Thư rất nhanh đã ngủ thiếp đi, cho đến khi lại được ôm vào lòng.

____

Sự tồn tại của Tạ Vô Sí khiến tâm trạng Thời Thư khá hơn một chút. Những ngày tiếp theo, mỗi sáng sớm cậu đều dậy chăn bò chăn cừu. Tạ Vô Sí trong bộ y phục trắng đi trong rừng trúc xanh rêu, giúp cậu lùa đàn cừu con đến bờ ruộng.

Cảm giác bất lực của Thời Thư đã giảm đi rất nhiều. Mỗi khi cậu cắt cỏ dại ngoài đồng, Tạ Vô Sí lại lấy gậy thăm dò rắn, xác nhận an toàn mới để cậu đi qua. Có nhiều việc phải chạy khắp nơi, Tạ Vô Sí cũng luôn đi theo cậu, còn biết đường, nhận người, giúp đuổi chó.

Ban đêm, hắn lại cùng cậu ăn cơm, giặt quần áo, nói chuyện, đi đến những khoảng sân nhỏ hẻo lánh và đáng sợ.

Tạ Vô Sí quả thật đang ở trạng thái BUG, không thể can thiệp bất kỳ ai hay bất cứ việc gì ngoại trừ Thời Thư. Hắn không cần ăn uống, nếu có ăn uống thì cũng không sao cả. Mỗi khi ăn cơm, Thời Thư bóc một quả trứng gà, trơ mắt nhìn người huynh đệ tốt này cắn một miếng, hoặc đồ ăn mà cậu đã ăn dở, người huynh đệ này lại nhận lấy và ăn tiếp.

Thời Thư thường xuyên suy nghĩ, đây là tình huống gì, lạ lùng thật. Nhưng ngoài điều đó ra, người huynh đệ này tốt đến mức không có gì để chê.

Từ ngôi chùa trên sườn núi đi xuống, có một ngôi miếu hoang, nghe nói rất linh thiêng. Nhưng vì quá linh thiêng, cách đây đã lâu, một cụ già vì phân chia đất đai không công bằng đã dùng dây thừng tự treo cổ trong miếu, dùng tính mạng để kêu oan. Từ đó về sau, ngôi miếu trở nên hoang vắng không một bóng người.

Thời Thư đi từ trên núi xuống, đi ngang qua quán đậu hũ bên cây cầu và dòng suối. Người phụ nữ đang bận rộn trong quán đang rửa chén. Vừa thấy cậu liền mỉm cười: "Tiểu Thư, về rồi hả?"

Thời Thư: "Chị Dương."

Chị Dương nói: "Mệt lắm hả? Thấy cậu chạy mồ hôi đầm đìa kìa. Trong nồi còn có đậu hũ nóng, lại đây chị múc cho một bát!"

Tạ Vô Sí nghe vậy, ngước mắt nhìn qua.

Mồ hôi chảy dài trên chiếc cằm thanh tú của Thời Thư. Tuổi này vốn tiêu hao thể lực lớn nên nhanh đói. Cậu dừng bước: "Không cần đâu chị ơi…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!