Edit by meomeocute
Sợi dây vô hình trong không khí bỗng chốc đứt đoạn.
Bầu không khí mơ hồ, quấn quýt đột nhiên như rơi xuống hầm băng, tỉnh táo hẳn ra. Ánh mắt Tạ Vô Sí lập tức trở nên rõ ràng, y lùi nhanh một bước, rời khỏi trước mặt Thời Thư, lui vào giữa phòng thiền, khôi phục dáng vẻ trầm ổn, nghiêm trang như mặt nước tĩnh lặng.
"… Tôi thật sự say rồi."
Thời Thư như bị sét đánh: "Anh anh, anh, anh… Tạ Vô Sí, anh dám chĩa súng vào tôi?! Anh thích đàn ông hay là kẻ b**n th** vậy? Xuyên không xong là nhịn đến phát điên rồi hả?!"
Mặc dù Tạ Vô Sí từ trước đến nay nói chuyện rất thoải mái, lại được giáo dục giới tính khá cởi mở, nhưng điều đó không có nghĩa là Thời Thư có thể chấp nhận sự tiếp xúc thân mật giữa y và cậu!
Đáng ghét!
Trong phòng thiền lặng như tờ, gương mặt Tạ Vô Sí ẩn trong bóng tối, hàng mi rũ xuống, hơi thở vẫn còn gấp gáp.
Một tầng mồ hôi lạnh rịn trên lưng y, theo xương sau gáy chảy xuống. Lông mày y cau chặt, cả người như sắp chìm xuống biển sâu.
Tạ Vô Sí: "Xin lỗi."
"Anh không biết xấu hổ."
"Ừ."
Thời Thư: "Anh là đồ b**n th** à?"
Tạ Vô Sí: "Có lẽ vậy."
"…" Thời Thư chẳng muốn đôi co với y nữa, kéo quần lên, xù lông chạy ra ngoài: "Tôi đi trước đây, anh mau tự giải quyết đi!"
Tạ Vô Sí: "Không cần, quay lại đi. Chưa đến mức ấy, tôi ổn rồi."
"Đừng nói chuyện này nữa."
Tạ Vô Sí rót ra chén thuốc nâu sẫm từ một chiếc vò gốm trên bàn bát tiên: "Canh tứ vật của cậu đã nấu xong rồi, đợi cậu cả buổi không thấy về, nguội mất, tôi hâm nóng lại cho cậu rồi."
"Để đó đừng động vào." Thời Thư trợn tròn mắt, khuôn mặt trắng trẻo tràn đầy cảnh giác. "Anh vừa mới thế kia, tôi còn dám uống chắc? Đừng có vội mua chuộc tôi."
Dưới ánh trăng, Thời Thư lúng túng chạy ra bậc thềm trong sân, giữ một khoảng cách với Tạ Vô Sí.
Gương mặt cậu đầy vẻ phòng bị.
"Nói rõ ràng đi! Anh có thích đàn ông không? Trước khi xuyên không từng yêu mấy người rồi? Nếu không nói, hôm nay tôi không vào cửa nữa."
"…"
Tạ Vô Sí khoanh tay đứng ở cửa, đặt chén thuốc trở lại bàn.
Ánh trăng chiếu lên mu bàn tay gầy guộc của y, những đường gân xanh ngoằn ngoèo, khiến đôi tay này trông càng có lực, khớp xương rõ ràng, như thể có thể cầm đao mang giáp, dẫn dắt trăm vạn binh sĩ.
Tạ Vô Sí cúi đầu nhìn Thời Thư đứng dưới bậc thềm, bị ánh trăng phủ lên người. Bóng y cao lớn đổ dài xuống vũng bùn, tầng tầng lớp lớp bóng tối che phủ hàng mày, đôi mắt.
Tạ Vô Sí: "Bắt buộc phải nói sao?"
"Bắt buộc."
"Tôi chưa từng yêu ai."
"À?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!