Chương 13: Thời Thư: "Buông ta ra, ta ghét đàn ông"

Edit by meomeocute

Một người nói thẳng rằng làm việc này sẽ khiến hắn tức giận, rõ ràng thể hiện giới hạn và nguyên tắc của mình. 

Thời Thư quên mất đã từng đọc ở đâu đó rằng, người như vậy có cảm giác về khuôn khổ, khiến người khác không dễ bắt nạt, nếu chọc vào sẽ đắc tội. 

Tạ Vô Sí khi nói chuyện luôn ở vị thế của kẻ trên đối với kẻ dưới, từ hành vi đến cử chỉ đều có thể thấy được hắn đã nhận được sự giáo dục rất tốt, xuất thân từ tầng lớp thượng lưu. 

Chỉ khi được người khác tung hô, mới có thể nhìn ai cũng như nhìn chó. 

Thời Thư đưa tay gãi đầu. Thực ra cậu cũng đồng tình với câu nói của Tạ Vô Sí, dù gì thì bây giờ đang sống cùng hắn, gây thêm phiền phức cũng không hay. 

Tạ Vô Sí đã nói rõ ràng như vậy, Thời Thư thoải mái đáp: "Được, tôi sẽ về sớm." 

Nói xong, Thời Thư chạy vài bước rời khỏi Tàng Kinh Các dưới ánh mắt của Tạ Vô Sí, rời khỏi Tướng Nam Tự, bóng lưng thiếu niên nhanh chóng lướt qua các con đường, nhẹ nhàng linh hoạt hơn cả chim én, chạy thẳng đến khu phố Bắc Lai Nô. 

Tốt bụng nhắc nhở một chút vậy. 

Người chính nghĩa như anh đây đúng là hiếm thấy! 

Thời Thư nhảy xuống bậc thang, chạy đến trước cửa nhà Nguyên Quán, phát hiện cả tòa nhà yên ắng lạ thường, có hai ba nha dịch đứng trên phiến đá trước cửa, đang nói chuyện gì đó. 

"..." Thời Thư lập tức khựng lại, giả vờ chỉ đi ngang qua, đồng thời chú ý đến một vệt máu trên mặt đất. Máu đã đông lại, vài con muỗi vo ve bay quanh, dấu vết bắn tung tóe cho thấy lượng máu chảy ra không ít, từng vệt loang lổ len lỏi vào các kẽ đá. 

Màu đỏ tươi chói mắt, máu người, chẳng khác gì máu súc vật. 

Đầu óc Thời Thư ong lên một tiếng, mu bàn tay bỗng trở nên lạnh ngắt. 

Máu người, chắc chắn là máu người. 

Nơi này đã xảy ra ẩu đả. 

Hai cánh cửa dán niêm phong, tòa lầu gỗ mộc mạc cổ kính trước đây còn mát mẻ yên bình, giờ đây vắng lặng như tro tàn, chẳng khác gì vật chết. 

"Nguyên Quán, Nguyên Hách, còn Tiểu Thụ, là chết rồi hay bị bắt rồi?" 

Lòng Thời Thư run lên, lúc này mới nhận ra cả con phố đều đóng chặt cửa, có người lén lút hé mắt qua khe cửa mục nát, hoảng sợ nhìn ra ngoài. Bầu không khí đầy vẻ sợ hãi đang bao trùm lên nhóm nô lệ ngoại tộc này – những kẻ không nơi đến, cũng chẳng biết phải đi đâu. 

Thời Thư đi loanh quanh một lúc lâu rồi rời khỏi khu Bắc Lai Nô. 

Trong lòng trống rỗng, chẳng rõ sống chết của gia đình họ ra sao, cũng xa lạ với cảnh tượng truy bắt này. Chỉ là một cuộc gặp gỡ thoáng qua, nhưng Thời Thư vẫn có chút cảm thán. 

Cậu cúi đầu đi về Tương Nam Tự, giữa tiếng người huyên náo, không để ý rằng bên bậc thang có một cô bé đang đứng đó. 

Tiểu Thụ khoác giỏ hoa, đôi mắt đỏ hoe vì khóc, vừa trông thấy cậu, nước mắt càng không ngừng tuôn rơi: "Ca ca..." 

Thời Thư kinh ngạc: "Em ở đây là muốn tìm ta à?" 

Tiểu Thụ khóc nấc lên: "Ừm, cha mẹ muội bị nha môn bắt đi rồi. Muội bán hoa về, chỉ thấy vũng máu trên đất. Muội không biết bây giờ cha mẹ thế nào nữa..." 

"Em, cái này, này này này, đừng khóc mà." Thời Thư lập tức cuống quýt, "Chúng ta nghĩ cách đã." 

Khi con người gặp khó khăn, họ sẽ vô thức tìm đến người mà họ nghĩ có thể giúp đỡ mình. Hàng xóm ở khu Bắc Lai Nô, vì lo cho bản thân, không tố giác Tiểu Thụ đã là tốt lắm rồi, chứ đừng nói đến chuyện giúp đỡ. 

Thời Thư nói: "Ta thấy em nên rời khỏi thành thì hơn. Em còn người thân nào khác không?" 

"Trong thành thì không còn, nhưng ngoài thành có đại cô cô. Đại cô cô đối xử với muội rất tốt." 

"Được rồi, vậy em cứ đến nhà đại cô cô trước đi. Cha mẹ em đều bị bắt rồi, giờ em không an toàn, cũng không có chỗ để ở. Nhà đại cô cô xa không?" 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!