Edit by meomeocute
Khi Thời Thư thức dậy, Tạ Vô Sí không có trong phòng, chắc hẳn lại ra ngoài luyện tập từ sớm, có thể là tập võ hoặc làm việc gì đó. Hắn dường như chẳng bao giờ rảnh rỗi, lúc nào cũng có cả đống việc phải làm, hơn nữa còn cực kỳ tự giác.
Trên sào phơi quần áo, y phục đung đưa theo gió, thoang thoảng mùi xà phòng, nhẹ nhàng bay lượn dưới ánh mặt trời.
"Tạ Vô Sí dậy sớm như vậy mà còn giặt đồ rồi sao?"
Thời Thư bị ánh nắng chiếu đến trắng nõn trong suốt, nghĩ đến hành vi buổi sáng của các nam sinh khi giặt quần áo, trong lòng tự hiểu: "Hắn không phải là cái đó chứ…"
"Hắn cũng mộng…"
Hai chữ phía sau không thể thốt nên lời.
Thời Thư tưởng tượng một chút, trong đầu chợt hiện lên cơ bắp lưng rắn chắc của Tạ Vô Sí, ánh đêm phủ lên xương quai xanh của hắn, phần thân trên để trần, đôi tay cũng mạnh mẽ hữu lực, gân xanh ẩn hiện…
Phi! Sao mình lại tưởng tượng mấy thứ này! Điên rồi à!
Đúng là bị đám hủ nam hủ nữ làm lú lẫn mất rồi.
Thôi thì chơi với chó vẫn tốt hơn. Thời Thư nhặt một hòn đá ném cho con chó đuổi theo, đúng lúc này, bên cạnh sân có một vị hòa thượng vội vã chạy qua. Trong chùa có quy định, không được có hành vi hấp tấp vội vàng, mất đi vẻ trang nghiêm. Ban đầu Thời Thư còn nghĩ là tình cờ, nhưng chỉ trong chốc lát, lại có mấy vị hòa thượng khác lướt nhanh qua.
Bầu không khí có vẻ khẩn trương.
Thời Thư gọi một người lại: "Sư huynh, sao mọi người lại chạy gấp vậy?"
Vị hòa thượng kia đáp: "Ôi chao! Đại sự không ổn rồi!"
Thời Thư hỏi: "Đại sự không ổn là thế nào?"
Hòa thượng kia nói: "Ngươi không biết à? Đêm qua trụ trì đột nhiên ra lệnh lục soát thiền viện, bất cứ ai cất giấu dâm thư, thoại bản vi phạm giới luật đều sẽ bị thu hồi độ điệp, trục xuất khỏi chùa!"
"…"
Dâm thư, thoại bản. Quyển sách mà đêm qua Tạ Vô Sí mang về vẫn còn đặt ở đầu giường.
Thời Thư hỏi: "Trong chùa không được đọc thoại bản à?"
"Tất nhiên là không được rồi. Đêm qua đã thu gom suốt một đêm, trụ trì vừa lật mấy quyển sách đó lên là tức đến xanh mặt! Giận dữ lôi đình! Nhưng tạm thời chỉ mới thu sách của các tăng nhân chính thức, còn chưa điều tra đến đệ tử tục gia."
Thời Thư hỏi: "Lạ vậy, trước đây có từng kiểm tra không?"
"Bình thường thì mắt nhắm mắt mở cho qua thôi, không ai quản cả, chẳng hiểu sao lần này lại đột nhiên nghiêm khắc như vậy. Ta nghe nói, hình như là—"
Vị hòa thượng hạ giọng nói: "Thế tử gần đây đang ở chùa lễ Phật, hôm qua đến tàng kinh các đọc sách, chẳng ngờ lại nhìn thấy có cả điển tịch phong nguyệt dâm ô trộn lẫn trong đó! Thế tử giận dữ, mới ra lệnh cho chùa điều tra suốt đêm!"
Thì ra là vậy. Thời Thư chớp mắt một cái.
Tương Nam Tự nằm trong thành Đông Đô phồn hoa đô hội, tăng nhân nơi đây, một là cao tăng đắc đạo, đã tu hành khổ hạnh nhiều năm, hai là con cái nhà giàu bị gửi nuôi trong chùa từ nhỏ. Những người thuộc vế sau thường tâm trí chưa vững vàng, chỉ xem chùa như một nơi an thân, tránh họa trú ngụ, khó mà gọi là thật sự có tín ngưỡng.
Còn gì k*ch th*ch hơn việc theo đuổi những thứ mới lạ? Đông Đô là nơi xa hoa trụy lạc, người thuộc nhóm thứ hai này, dễ dàng bị tra ra vấn đề nhất.
Thời Thư cảm ơn một tiếng, vị hòa thượng kia vội vã rời đi. Một ý nghĩ vụt qua, thoại bản… Đúng rồi, Tạ Vô Sí tối qua vừa mang một quyển về.
Phải mau đi hỏi hắn xem xử lý quyển sách đó thế nào, nếu không, có khi còn bị liên lụy, không chừng cái danh hiệu hòa thượng cũng giữ không nổi.
Thời Thư lập tức chạy về phía tàng kinh các, vòng qua thiền đường, điện Quan Âm, rồi rẽ tiếp một quãng, bước vào một khoảng sân lát đá, từ đó có thể nhìn thấy tòa lầu nguy nga của tàng kinh các.
Không giống như mọi khi, hôm nay không có tăng nhân ra vào, bên ngoài tàng kinh các yên tĩnh lạ thường, chỉ có mấy vị thị vệ đứng canh trước cửa, cúi đầu chờ lệnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!