Chương 11: Trong mơ là cái cổ trắng nõn mà xương gai rõ ràng.

Edit by meomeocute

Vận mệnh chỉ mỉm cười với những kẻ tiến thủ và chinh phục. 

Còn với những kẻ thuận theo vận mệnh, nó chỉ ban cho một ánh nhìn lạnh nhạt. 

Thời Thư bước lên trước, lấy sự tôn kính cao nhất của một người đàn ông thẳng dành cho đàn ông, vỗ vai hắn. 

"Có phú quý, chớ quên nhau." 

"Chờ ngươi phát đạt rồi, ngươi ngồi xe sang, ta mở cửa xe cho ngươi; ngươi ăn cá, ta gỡ xương cho ngươi; trời lạnh ta thêm áo cho ngươi; canh nóng ta thổi nguội cho ngươi; ngay cả khi ngươi đi vệ sinh, ta cũng có thể đỡ ngươi." 

Tạ Vô Sí: "Đỡ cái gì?" 

Thời Thư ra vẻ chuyện này còn cần ta nói rõ sao: "Đỡ cái gì cũng được." 

Tạ Vô Sí: "Ngươi từng đỡ giúp bạn bè chưa?" 

"Chưa, nhưng bọn họ hình như rất hay muốn tắm chung, đi vệ sinh chung với ta, còn hay muốn ôm ta, ngửi ta nữa..." 

Tạ Vô Sí: "Vậy ngươi tắm với họ rồi? Ôm rồi? Ngửi rồi?" 

Thời Thư: "Đương nhiên là chưa, ta không thích đàn ông chạm vào ta." 

Tạ Vô Sí: "Sau này đừng chơi với đám bạn đó nữa." 

Thời Thư: "? Vì sao?" 

Tạ Vô Sí không nói gì, xoay người bỏ đi. Thời Thư theo sau hắn, đầy thắc mắc: "Ê, Tạ Vô Sí! Nói rõ xem nào! Không lẽ bọn họ cũng là nam đồng?" 

... 

Dọc đường theo Tạ Vô Sí, tán cây bồ đề rậm rạp của chùa Tương Nam dần hiện ra trước mắt. Thời Thư vẫn lảm nhảm không ngừng: "Dù có muốn chơi với họ cũng hết cách rồi. Hai ta xuyên qua thế giới này, định sẵn phải nương tựa lẫn nhau." 

"Ngươi cũng khá lắm, dù tạm thời là bạn cùng phòng vẫn biết giữ khoảng cách, không ôm, không hôn, không dính người." 

"Ngươi chắc chắn không phải nam đồng, ngươi không thích chạm vào ta." 

Đàn ông thẳng thật sự mới ôm ôm ấp ấp, còn nam đồng thường thì không, mà đã ôm là ôm sát không khoảng cách. 

Tạ Vô Sí nhìn con phố náo nhiệt, sắc mặt bình thản như nước, rẽ vào một con hẻm bên trái. 

Thời Thư: "Đi đâu vậy?" 

"Tiện đường đi lấy thuốc. Ghé tiệm thuốc xem sức khỏe của ngươi thế nào." 

Thời Thư: "Hả? Ồ." 

Tạ Vô Sí thỉnh thoảng lại thể hiện một chút kiểm soát, nhưng mức độ vẫn trong giới hạn Thời Thư có thể chấp nhận, cảm giác hơi giống bà ngoại ép buộc mặc quần giữ nhiệt. 

Trong tiệm thuốc yên tĩnh, lão đại phu vuốt râu chẩn đoán. 

"Ừm, có triệu chứng huyết hư, ta kê vài thang Tứ Vật Thang. Ngày thường nên ăn thêm long nhãn, táo đỏ, và canh thịt nạc..." Lão đại phu nhìn sang tăng bào hai người đang mặc, nói tiếp, "Canh thịt nạc thì miễn đi." 

Tạ Vô Sí trả tiền, cầm thuốc. Thời Thư buông ống tay áo xắn lên trước đó, ngửi thấy mùi thuốc bắc nồng đậm: "Có đắng lắm không?" 

Lão đại phu: "Mua ít táo đỏ, bẻ nhỏ bỏ vào nấu chung." 

Xách theo túi táo đỏ, long nhãn và thuốc, Thời Thư đi về phía chùa Tương Nam. Không ngờ Tạ Vô Sí lại rẽ hướng khác, Thời Thư hỏi: "Tạ Vô Sí, hôm nay ngươi có hứng đi dạo phố à?" 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!