Chương 9: ☆, Thiên Sơn Phong Tuyết

Lần thứ hai hướng về phía chợ mà đi, Chu Hoài Mân mới biết được, sau sự kiện hành thích ở sông Thanh Phổ lần đó, hoàng đế vì rơi xuống nước mà kinh sợ quá độ, đang trong quá trình tịnh dưỡng. Để phòng ngừa sự cố ngoài ý muốn, toàn bộ hoàng cung được tăng cường cảnh giới, đề phòng có người trà trộm vào, việc phòng thủ được tăng mạnh, dù là cao thủ có khinh công tuyệt đỉnh sợ là muốn không kinh động đại nội thị vệ mà vào được hoàng cung lúc bấy giờ quả thật khó hơn lên trời.

Liên lạc với bộ hạ cũ, Chu Hoài Mân vẫn mặc nam trang như lúc trước, một đường thẳng hướng kinh thành mà đi.

Năm thứ mười sáu Chính Đức, Chu Hậu Chiếu chết trong báo phòng, hưởng thọ ba mươi mốt tuổi.

"Đông Phương cô nương, chúng ta đang đi đâu vậy?" Lệnh Hồ Xung ngồi trên xe đẩy, sắc mặt vàng như nến.

"Chúng ta đi núi Thiếu Thất."

"Núi Thiếu Thất?"

Đông Phương Bạch đẩy xe, từng bước từng bước tiến về phía trước, trên trán đã tẩm thấp không ít mồ hôi, ướt đẫm cả một khoảng tóc phía trước. Nàng cứ như vậy mà bước, dường như không có ý định ngừng lại lau đi mồ hôi trên trán, trong đầu nàng lúc này chỉ là làm cách nào cứu chữa cho Lệnh Hồ Xung. Chỉ cần hắn an toàn, cho dù làm cho nàng lập tức chết đi, nàng cũng bằng lòng.

Trước mặt đi tới mấy người nông dân, trong tay cầm cuốc, rì rầm nói chuyện rôm rả cả một góc đường.

"Nghe nói hoàng đế chết rồi, hắn thật có phúc, chết rồi mà còn có nhiều người như vậy chôn cùng với hắn."

"Kia cũng không..."

Đông Phương Bạch bất ngờ dừng lại, hoàng đế chết rồi??? vậy tam muội?? từ lần trước không từ mà biệt cả hai đã tách ra được nửa năm, nàng không nhận được chút tin tức nào của tam muội, không biết nàng ấy sống chết ra sao?

"Đông Phương cô nương, những người đó nói gì vậy?" Lệnh Hồ Xung mơ hồ nghe có người nói hoàng đế đã chết, có chút giật mình.

Có nên nói cho hắn biết không? Đông Phương Bạch có chút mâu thuẫn, tính cách của Lệnh Hồ Xung vốn tôn sư trọng đạo, nếu như hắn biết tam muội là con gái của Ninh vương chẳng biết hắn sẽ suy nghĩ như thế nào:

"Những người đó nói hoàng đế bị ám sát, đã chết.!!!"

"Cái gì?" Lệnh Hồ Xung giật mình rơi xuống ghế ngồi, "Chuyện gì xảy ra?"

"Không biết!"

"Vua của một nước bị giết, thiên hạ chắc chắn đại loạn." Lệnh Hồ Xung có chút giật mình.

"Ngươi nghĩ tên thích khách kia nên xử trí ra sao?" Đông Phương Bạch suy nghĩ một chút rồi hỏi.

Lệnh Hồ Xung có chút chần chừ nhưng rốt cuộc hắn cũng chậm rãi nói:

"Ám sát hoàng đế liên lụy tới chín đời, tất cả đều là tội chết."

Rùng mình, ngực có chút lạnh, có chút đau, Đông Phương Bạch nhìn về phía Lệnh Hồ Xung, người này sao lại xa lạ như thế, chẳng lẽ sự tiêu sái tùy hứng của hắn chỉ có thể thấy lúc ra tay anh hùng cứu mỹ nhân hay lúc cùng người khác uống rượu:

"Nếu thích khách là người thân của Lệnh Hồ công tử thì sao?"

"Chuyện này???" Lệnh Hồ Xung có chút do dự, nhưng chốc lát lại nói:

"Hoàng đế dù cho có bất tài ngu dốt, thế nhưng dù gì thì gì hắn cũng là vua một nước, mọi chuyện hắn làm thì có đại thần can giám, không nên lấy an nguy của cả thiên hạ ra mà so sánh."

Trái tim như bị xé rách, Đông Phương Bạch cười chua chát, nếu như có một ngày ngươi biết được thân phận của ta, như những gì ngươi nói, thiên hạ thương sinh làm trọng, ngươi sẽ quyết định ra sao??

"Nếu hoàng đế không có đức, thích khách lại có huyết hải thâm thù với hoàng đế, như vậy cũng không được giết hay sao?"

"Mặc kệ là thù oán gì, hoàng đế chính là hoàng đế, hoàng đế chết, thiên hạ đại loạn, dù cho có thù oán lớn đến thế nào, cũng không nên đem an nguy của thiên hạ chúng sinh bỏ mặc không lo."

"Thật không? Ngươi quả nhiên... Là đệ tử Hoa Sơn..."

Trên Thiên Sơn, hoa tuyết trắng xóa, không chút tỳ vết, trời và đất dường như chẳng thể phân biệt, mấy con sói tuyết bước đi từng bước, như đang tìm kiếm thức ăn.

Đột nhiên một đạo ánh sáng xẹt qua, mấy con sói tuyết nằm yên trên mặt đất, không chút cử động, cứ như đang ngủ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!